Sau khi về phòng tân hôn, tôi bắt đầu viện cớ chọn địa điểm mở cửa hàng mới để sớm đi tối về.
Ban đêm Hạ Thời Sâm trở nên vô cùng quấn quít.
Tôi sợ mình sẽ đột tử vì thiếu ngủ.
Đành phải trốn tránh anh.
Khoảng nửa tháng sau.
Đang cắm hoa trong cửa tiệm, bình luận trực tiếp đột nhiên bùng n/ổ.
【Cuối cùng cũng đến ngày này, nữ chính và nam phụ sắp gặp mặt riêng rồi!】
【Tôi biết mà, nam phụ không thể thích Bạch Nguyệt Quang, hắn chỉ yêu mỗi nữ chính!】
Cái gì!
Lửa gi/ận bùng lên trong lòng tôi.
Kết hôn với tôi rồi mà vẫn không quên được cái cô Lâm Chiêu đó.
Đây nhất định là công khai khiêu khích sức hấp dẫn của tôi!
Không kịp suy nghĩ, tôi lập tức bày tư thế bắt gian, ngẩng mặt hỏi trời: "Bọn họ ở đâu?"
Bình luận đóng băng một thoáng.
【Áááá, m/a q/uỷ thật rồi!】
【Bình tĩnh, chỉ là nhân vật giấy sống dậy thôi, tôi ngủ thêm chút nữa đây】
【Ha, tôi sẽ không nói cho cô biết họ hẹn nhau ở cầu công viên Hồ Bân đâu】
【Đi nhanh đi! Giờ này kẹt xe, đi tàu điện ngầm nhanh hơn đấy!】
【Tôi còn muốn xem nam phụ lên ngôi nữa, các người đừng hại nữ chính của tôi chứ!】
Không quan tâm mấy thứ linh tinh.
Lần đầu tiên trong đời tôi chen chúc lên tàu điện ngầm, chỉ để đi bắt gian.
Tốt nhất Hạ Thời Sâm đừng để tôi thất vọng.
Nếu không——
Hằm hằm lao đến chiến trường, ai ngờ bọn họ vẫn chưa tới.
Tôi đành ngồi trên ghế dài đợi thêm nửa tiếng.
Bình luận nhắc tôi giữ bí mật, tôi giơ tay ra hiệu ok rồi quấn khăn lụa che đầu.
Một lát sau, bọn họ xuất hiện trên cầu.
Lâm Chiêu ánh mắt đẫm xót thương:
"Xin lỗi anh Thời Sâm, đều tại em ngỗ ngược mới liên lụy đến anh. Em biết anh làm tất cả đều vì em."
Hạ Thời Sâm trầm ngâm:
"Em thật lòng cảm thấy có lỗi?"
"Đương nhiên!"
"Vậy em giúp anh làm một việc được không?"
Lâm Chiêu vội gật đầu, mắt lệ nhòa:
"Em n/ợ anh quá nhiều, bất kể yêu cầu gì em đều đồng ý."
Hạ Thời Sâm gật đầu:
"Vợ anh dạo này hơi lạnh nhạt, em có thể đến trước mặt cô ấy lòng vòng thêm lần nữa không?"
Lâm Chiêu: ?
Bình luận phẫn nộ: 【Không phải, tiểu ca ca này...】
Lâm Chiêu đờ người hồi lâu, đành cười gượng:
"Anh Thời Sâm, em không hiểu ý anh."
Khóe môi Hạ Thời Sâm nở nụ cười ôn hòa, nhưng đáy mắt lạnh băng không chút tình cảm:
"Không giúp được? Vậy đổi việc khác."
"Tôi không muốn cô tiếp tục quấy rối vợ chồng chúng tôi, hiểu chưa?"
Lâm Chiêu sốt ruột: "Hạ Thời Sâm! Em từng c/ứu mạng anh, sao anh đối xử với em thế này!"
Hạ Thời Sâm cười nhạt nhìn cô:
"Hay là họ Hạ đã không trả công hậu hĩnh cho cô rồi?"
Trong mắt cô ta đầy vẻ hoảng lo/ạn, không thốt nên lời.
Hạ Thời Sâm quay lưng bỏ đi, Lâm Chiêu gào thét:
"Đừng trách em mách lẻo! Rốt cuộc anh đã thích Kiều Sanh từ khi nào?"
"Cô ta có biết Lục Tắc Duật hủy hôn đuổi theo em là do anh dàn dựng không?"
【!!!】
【Trời ơi! Tôi cứ tưởng nam phụ là nạn nhân, hóa ra ảnh mới là trùm cuối!】
【Ai bảo anh trai này không mưu mô!】
【Này Bạch Nguyệt Quang, đừng giả ch*t, phát biểu cảm tưởng đi!】
Tôi chỉ tay vào mình:
Nói tôi đó hả?
Chỉ cần người ấy chịu bỏ tâm tư với tôi, có chút mưu mẹo cũng đành.
Miễn đừng cắm sừng là được. Về nhà thôi, coi như chưa từng đến đây.
Bình luận
Bình luận Facebook