Cuối cùng tôi cũng trở về ngôi nhà chung với Lộ Kỳ Bạch.
Hắn vẫn mặc bộ đồ ngủ đôi của chúng tôi, đang uống nước trong phòng khách.
Thấy tôi bước vào, hắn thản nhiên đặt cốc nước xuống, "Ồ, chịu về rồi à?"
Tôi đứng sững ở cửa, nhìn thẳng vào hắn, "Anh đã đ/á/nh dấu Đồng Đồng?"
"Cậu ta tên Đồng Đồng à?"
Tôi cảm thấy nghẹt thở, "Sao lại là em ấy? Em ấy là học trò của tôi, là học trò khóa đầu tiên tôi dẫn dắt… Tại sao anh lại..."
"Bởi vì cậu ta là người thích hợp nhất, thích hợp nhất để em nhìn thấy."
Hắn áp sát lại, đầu ngón tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt tôi với vẻ kh/inh miệt.
Vẻ mặt hắn lúc này tràn đầy thỏa mãn.
"Bây giờ mới biết đ/au lòng sao? Lúc đi dạo với tình nhân trên con phố kia, em vui lắm mà?"
"Tại sao..."
Ánh mắt hắn trầm xuống, "Bởi vì hơn 1 tháng nay em bắt tôi sống trong bức bối."
"Chẳng phải trước đây em yêu tôi đi/ên cuồ/ng lắm sao?"
"Chẳng phải em sẽ lập tức tới dỗ dành tôi sao?"
"Còn bây giờ chỉ vì một câu nói vô nghĩa, em dám nổi gi/ận rồi vứt tôi vào xó không thèm đoái hoài?"
"Thẩm Bình Thu, rốt cuộc trái tim ai đã chênh vênh trước?"
Tôi nhìn hắn đầy ngỡ ngàng, "Anh đúng là... Không thể hiểu nổi."
"Tính khí thất thường của tôi đâu phải chuyện mới đây? Giờ em mới không chịu nổi sao?"
Tôi dán mắt vào gương mặt mình từng say đắm, gật đầu bất lực, "Phải, tôi chịu hết nổi rồi."
"Chúng ta chia tay đi."
"Tôi sẽ thu dọn đồ đạc, tôi dọn ra ngoài."
Tôi đẩy hắn ra, Lộ Kỳ Bạch đờ đẫn tại chỗ, lần đầu tiên tôi thấy vẻ ngơ ngác trên gương mặt ấy.
Vừa bước vào phòng ngủ, hắn đã đuổi theo, ném tôi lên giường.
Động tác có chút vội vã, nhưng vẫn khóa ch/ặt tôi dưới thân.
"Chia tay?"
"Đừng hòng. Em còn n/ợ tôi cả đời này chưa trả xong."
"Tôi n/ợ anh cái gì?"
"Thẩm Bình Thu, tôi vì em nhẫn nhục suốt 5 năm. Chỉ cần tôi vẫy tay, vô số Omega sẽ lao vào. Nhưng tôi chưa từng đụng tới ai dù chỉ một ngón tay. Món n/ợ tình này, em định trả thế nào?"
Tôi cười nhạt, "Lần này cũng tính là chưa đụng tới à?"
Hắn khựng lại, siết ch/ặt cổ tay tôi hơn: "Lần này là do em ép tôi thôi. Nếu em không khiến tôi đ/au khổ, tôi đã không làm thế."
Tôi chợt hỏi, "Sướng không?"
"Cái gì?"
"Cảm giác đ/á/nh dấu Omega. Là tôi ép anh, hay chính anh tò mò muốn biết cảm giác ấy?"
Hắn mím môi im lặng.
"Tình yêu không chứa nổi phản bội. Chúng ta không có tương lai nữa đâu."
Câu nói như rút cạn sức lực trong tôi.
Hóa ra khi thực sự đối diện với khoảnh khắc này, tôi thậm chí chẳng còn sức để rơi nước mắt.
Hắn quỳ gi/ữa hai ch/ân tôi, sau hồi lâu mới nhíu mày ôm ch/ặt tôi, "Thẩm Bình Thu, tôi đồng ý việc chúng ta đã hòa. Đừng hòng rời xa tôi."
Chương 17.
Chương 13
Chương 45
Chương 19
Chương 16
Chương 15
Chương 20
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook