Kem Dâu Hảo Hạng

Chương 4

17/03/2025 17:40

Kỳ nghỉ Quốc Khánh, Trình Tập về nhà ở bảy ngày. Sáng hôm thứ hai, vừa mở mắt đã thấy hắn biến mất tiêu.

Đêm không ngủ được, tôi lén xuống lầu tìm th/uốc an thần, phát hiện đèn ở cửa ra vào vẫn sáng. Trình Tập dựa cửa, áo quần xốc xếch, ngồi bệt dưới đất.

Người nồng nặc mùi rư/ợu.

Đã vào thu, ngồi lì thế này cả đêm thì ốm mất.

"Trình Tập?"

Vừa chạm vai, tôi đã bị hắn túm ch/ặt.

Hắn lờ đờ mở mắt, liếc tôi một cái, ánh mắt dần tập trung, lạnh lùng đến rợn người.

"Sinh mệnh là một đống d/ục v/ọng, d/ục v/ọng được thỏa mãn sẽ sinh chán chường, không thỏa mãn sẽ sinh đ/au khổ. Đời người tựa con lắc đồng hồ, d/ao động giữa đ/au khổ và buồn chán. Schopenhauer nói, chỉ có khổ hạnh mới có thể phủ nhận ý chí sinh tồn, mới thoát được kiếp này."

Hắn buông tôi, ngón tay lần theo gương mặt tôi, dừng trên đỉnh đầu, xoa nhẹ.

Vừa xoa vừa lẩm bẩm: "Kìm chế... Kìm chế... Kìm chế..."

Tôi hất tay hắn ra, mặt lạnh: "Đồ ng/u."

Trình Tập ngẩn người, rồi cười khành khạch kéo tôi vào lòng: "Tóc xoăn mà cũng biết ch/ửi thề rồi á? Sao đáng yêu thế không biết!"

Tôi cảm giác hắn xoa đầu mình y hệt... xoa chó cưng.

Cái đồ khốn!

Trên đường đỡ Trình Tập lên lầu, hắn như cái máy hỏi mười vạn câu vì sao, đếm không hết câu.

"Tóc xoăn, anh mặc đồ nữ có đẹp không?"

"Kiếp sau anh làm con gái, lấy em nhé?"

"Em có một mét tám không?"

"Anh cao hơn, em không tự ti chứ?"

Tôi quẳng hắn lên giường, đi/ên tiết: "Im họng dùm đi được không?!"

Trình Tập nằm ườn ra, chớp mắt hỏi: "Cuộn Cuộn, đi chữa bệ/nh ở nước ngoài... có đ/au không?"

Cuộn Cuộn là cái thể loại xưng hô gì đây?

"Đừng có tự tiện đặt biệt danh nữa!"

Trình Tập lén nắm tay tôi, dụi mặt vào lòng bàn tay, giọng nghẹn ngào:

"Đau không? Cuộn Cuộn... em có đ/au không?"

Hỏi đến cùng mới chịu buông.

Tôi bực bội đáp qua quýt: "Không nhớ, quên hết rồi."

Chuyện sang chấn ngày xưa, tôi đã quên sạch.

Năm đầu điều trị, ngay cả bản thân bệ/nh gì cũng không biết.

Mẹ không nói, tôi lén xem hồ sơ chẩn đoán.

Tôi hỏi mẹ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Bà ôm tôi vào lòng, khóc lắc đầu: "Con chưa từng kể với mẹ..."

Bà nói: "Con yêu, nếu quên đi sẽ tốt hơn, thì đừng nhớ lại nữa. Hứa với mẹ, hãy bảo vệ chính mình, đừng để bị tổn thương nữa."

Mẹ trông đ/au đớn lắm.

Nên tôi hứa, dù trước kia có chuyện gì, cũng mãi mãi không nhớ lại, mãi mãi vui vẻ.

Eo bị siết ch/ặt, Trình Tập ngồi dậy ôm lưng tôi, dụi mặt vào bụng tôi nũng nịu: "Cuộn Cuộn... anh say rồi."

Hắn nắm cổ áo tôi, ấn gáy tôi, ngửa mặt hôn lên môi.

Trong khoảnh khắc, vạn suy nghĩ hiện lên rồi tan biến.

Tiếng thở gấp vang khắp phòng, tôi đẩy phắt hắn ra, lùi lại thở hổ/n h/ển, mắt trợn trừng:

"Trình Tập! Chúng ta là anh em đó!"

Phải là anh em.

Nếu không... tôi sẽ mất mẹ.

"Ừ." Trình Tập liếm môi, chống tay nhìn tôi đầy thách thức: "Biết mà, em trai."

Vô liêm sỉ! Trơ trẽn!

Tôi chỉ thẳng mặt hắn: "Say hay gay gì tôi không quan tâm! Đừng có động vào tôi, tôi còn phải nối dõi họ Dư nhà này!"

Trình Tập ngã vật ra giường cười lăn lộn: "Ha ha... không chịu nổi... đáng yêu quá, Tóc Xoăn 23 tuổi rồi mà vẫn dễ thương thế này thì làm sao đây..."

Ch*t đi/ên!

Đồ ng/u! Trình Tập đúng là thằng ng/u nhất quả đất!

Danh sách chương

5 chương
17/03/2025 17:48
0
17/03/2025 17:43
0
17/03/2025 17:40
0
17/03/2025 17:53
0
17/03/2025 17:33
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận