Như để bày tỏ sự hối lỗi vì lỡ tiết lộ bí mật, sau khi rời đi tối qua, Trương Đàm đã vội vã đi lấy quà giúp tôi, rồi vòng lại đặt ở phòng khách ngoài suite qua đêm. Chiếc hộp được bọc bằng lớp giấy sang trọng lấp lánh.
Tôi vừa định nhắn tin cảm ơn cô ấy thì một hơi ấm áp khẽ chạm sau lưng. Mái tóc ẩm hơi nước dựa vào vai tôi, kèm theo giọng nói ngọt ngào pha chút gh/en tị: "Giới Hàn nhà ta bận thật đấy, sáng sớm đã vội nhận quà của người ta."
Tôi xoa xoa mái tóc đen rối của cậu ấy, bỏ qua câu chọc tức: "Chúc mừng sinh nhật, Lâm Nghênh hai mươi tư tuổi."
Cậu nghiêm túc nói cảm ơn rồi lắc đầu: "Không phải Lâm Nghênh hai mươi tư tuổi."
"Hử?"
"Là bạn trai hai mươi tư tuổi."
Tôi gi/ật mình, khó tin nổi từ miệng kẻ đào hoa này lại thốt ra từ "bạn trai". Nét nghiêm túc trên mặt Lâm Nghênh chỉ thoáng qua, cậu ấy vội quay đi cười gượng: "Đùa thôi..."
"Ừ, bạn trai." Tôi xoay người vỗ vai c/ắt lời cậu ấy: "Chúc mừng sinh nhật."
Gương mặt điển trai đỏ ửng lên thấy rõ. Như bị nụ cười của tôi chọc tức, Lâm Nghênh cắn nhẹ vào cổ tôi giọng ấm ức: "Hôm qua em không uống viên th/uốc đó là vì... nếu anh hối h/ận, em có thể đổ hết tội cho th/uốc, vẫn còn đường làm bạn..."
Tôi không ưa cái vẻ đắn đo này của kẻ vốn phóng khoáng, búng tay vào trán cậu ấy: "Nếu từ chối, anh đã quật ngã em ngay từ cửa chứ không đợi lên giường xong mới trở mặt - Mở quà đi, thích không?"
Đôi mắt cậu ấy sáng rỡ khi nhận chiếc khuy tay đ/ộc bản, nghiêng người định hôn. Tôi lùi hai bước đẩy mái tóc ướt của cậu ấy ra: "Ban ngày tuyên..."
Rầm! Tiếng động lớn c/ắt ngang câu nói. Tôi cúi nhìn những thứ vương vãi dưới chân - dây thừng nylon, xích sắt bọc bông cùng đủ loại đồ chơi kỳ quái.
Bình luận
Bình luận Facebook