Dạo này anh hành xử lén lút như chó cắp tr/ộm.
Tôi theo dõi cả tuần trời, cuối cùng cũng lần ra dấu vết—thủ phạm nằm trong danh bạ điện thoại.
Đêm nọ, tôi thức dậy đi vệ sinh thì bắt gặp anh lén ra ban công gọi điện.
Gió đêm lạnh mà giọng anh vẫn hào hứng, gọi đầu dây bên kia là “quân sư”.
Tôi đứng sau cánh cửa hé mở, ngón chân bấu ch/ặt nền gạch, rướn người như con mèo rình mồi.
Chúng tôi đã kết hôn.
Chuyện gì cũng đã làm.
Đến cái việc khiến người ta thở không nổi còn làm đều ba bữa mỗi ngày.
Vậy mà anh còn đi tìm “quân sư” làm gì?
Tôi nín thở, nghe rõ giọng anh vang lên từng chữ:
“Đàn ông không biết yêu thương bản thân thì chẳng khác gì… cải thối.”
“Đàn bà một khi chiếm được đàn ông, sẽ mất hết nhiệt huyết!”
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Đáng nói là sau đó, giọng anh đột nhiên nhỏ xuống, nghẹn ngào như đang kể chuyện tang gia:
“Nếu đã bị chiếm mất rồi thì sao? Cái đó… c/ắt bỏ, có mọc lại được không?”
Tôi: “…”
Anh định c/ắt bỏ cái gì cơ? Cái đầu hay cái…?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời. Sao hôm nay trời không có sét đ/á/nh nhầm người?
Đầu dây bên kia đáp gì không nghe rõ, chỉ thấy anh gật gù nghiêm túc:
Lảm nhảm cả tràng dài…
Ngừng một lúc, anh lại tươi rói
Người kia hài lòng khen:
"Thuộc bài tốt, cố gắng phát huy".
Gập máy, anh giơ tay chào ban công như tiễn biệt ân nhân.
Vẻ mặt còn thành kính hơn cả lúc kết hôn với tôi.
Tôi khẽ nghiến răng.
Tôi chẳng phải là vợ anh sao?
Cái thân thể này, cái giường kia, cái… cả căn nhà này đều là của tôi.
Anh giữ gìn chắc nịch thế để trình diễn cho ai xem?
Tôi không biết đầu anh bị chạm chỗ nào.
Anh giữ gìn chắc nịch thế để trình diễn cho ai xem?
Bình luận
Bình luận Facebook