Thứ nước cam quái q/uỷ ở quán bar đó rốt cuộc là th/uốc đặc hiệu gì vậy? Tôi ngất xỉu tới hai lần, lần này tỉnh dậy còn bị sốt nữa.
Cơ thể như bị ném vào lò lửa đỏ rực, nóng đến mướt mồ hôi, toàn thân rã rời chẳng còn chút sức lực. Tôi rên rỉ đ/au khổ, dòng suy nghĩ vô tình quay về quá khứ.
Từ nhỏ tôi đã thể trạng yếu ớt, là đứa dễ sốt vặt. Mỗi lần phát sốt, mẹ đều ôm tôi vào lòng, vỗ về kể chuyện cổ tích.
Sau này bố mẹ ly hôn, mẹ suốt ngày u uất, những cơn sốt của tôi tự nhiên cũng chẳng được chăm sóc chu đáo nữa. Rồi đến lượt Giang Thính Chu chăm sóc tôi.
Anh ấy vừa dỗ tôi uống th/uốc xong, lại lục túi lôi ra cả đống kẹo ngọt. Anh ngồi bên giường dõi theo tôi, mỗi lúc lại kiểm tra nhiệt độ, thay khăn lau mặt. Anh bắc bếp nấu nồi cháo ngô nóng hổi, thổi ng/uội rồi đút từng thìa vào miệng tôi.
Người ấm áp như vậy, làm sao tôi không xiêu lòng được chứ? Chỉ có điều bây giờ, không thể như xưa nữa rồi.
Tôi mở mắt trong mê man. Nằm trên chiếc giường êm ái, người đã được thay bộ đồ ngủ, nhưng đây rõ là đồ của Giang Thính Chu, vì lúc anh mặc tôi từng lén chụp ảnh.
Khoan đã, cái gì cơ? Giang Thính Chu thay đồ cho tôi á?! Tôi gi/ật b/ắn người ngồi dậy, mắt láo liên nhìn quanh.
Đúng lúc này, Giang Thính Chu bưng bát th/uốc bước vào: "Em tỉnh rồi, người thế nào? Còn khó chịu không?"
Anh ngồi xuống mép giường, một tay cầm bát, tay kia áp lên trán tôi: "Chậc... Vẫn nóng lắm. Uống th/uốc đi, mau khỏe hơn."
Tôi lắc đầu né tránh, hai tay bịt ch/ặt miệng: "Em không uống! Đắng lắm..."
Tôi cực kỳ gh/ét uống th/uốc nước, trước giờ chỉ nuốt viên con nhộng. Bắt tôi uống thứ nước đắng nghét này, đừng hòng!
Giang Thính Chu tưởng tôi đang làm nũng, cất giọng dịu dàng dỗ dành: "Bảo bảo, ngoan, uống th/uốc nào."
"Không!"
Thấy tôi kháng cự, Giang Thính Chu bật cười bất lực: "Suýt quên, bảo bảo nhà ta thích chơi trội mà."
Dứt lời, anh ấy hớp ngụm th/uốc vào miệng, rồi nâng cằm tôi lên, khuôn mặt lao tới áp sát.
Vị đắng tràn ngập khoang miệng. Tôi giãy giụa định đẩy ra, nhưng hai cổ tay đã bị anh siết ch/ặt.
Uống xong th/uốc, tôi dụi mắt gạt nước mắt cay: "Anh làm gì thế? Em hôn anh vì thích anh, còn anh suốt ngày hôn em làm gì? Chưa bị ph/ạt đủ à?"
Tôi càu nhàu.
"Thẩm Tinh Linh, anh phát hiện ra em đúng là ngốc thật. Thôi được, để anh nói cho em biết vì sao."
Giang Thính Chu nắm lấy tay tôi, kéo phập vào vạt áo, ép lên ng/ực trần nóng bỏng. Da thịt chạm nhau khiến toàn thân tôi run lên.
"Em nghe đi, tim anh đang nói gì? Nó bảo... anh cũng thích em mà."
Mặt tôi đỏ rực lên như trái cà chua chín.
Bình luận
Bình luận Facebook