Bữa ăn trôi qua trong im lặng giữa tôi và Bùi Hằng.
Hắn ăn xong trước, bước ra góc phòng gọi điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc về phía tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Dù không cố tình nghe tr/ộm, tôi vẫn bắt được trọn câu nói của hắn:
"Ừ, sáng dậy đầu óc đã không tỉnh táo, còn tự nhận mình là vị thành niên."
Tôi: "......" Đồ n/ão phẳng!
"Rồi, anh hiểu." Bùi Hằng dập máy gọn lỏn rồi quay lại.
Vừa thấy hắn tiến gần, tôi vô thức lùi về phía sau. Có lẻ nhận ra điều đó, hắn dừng bước giữ khoảng cách vừa đủ.
"Giờ, chúng ta nói chuyện nghiêm túc."
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu dò xét.
"Bây giờ là năm nào?"
Tôi: "......2014."
Bùi Hằng: "Được, câu tiếp theo."
"Giữa em và anh là qu/an h/ệ gì?"
"Kẻ th/ù không đội trời chung!" Tôi buột miệng đáp.
Bùi Hằng: "......."
"Phiền phức thật, đầu óc đúng là có vấn đề rồi. Hay tại tối qua quá đà?" Hắn lẩm bẩm một mình.
Tôi đâu phải trẻ con ngây ngô, nghe vậy liền đỏ mặt tía tai.
Thấy hắn im thin thít, tôi sốt ruột: "Anh đưa em về được không? Hôm nay thi giữa kỳ."
Bùi Hằng gi/ật mình, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Tôi rợn tóc gáy: "Sao... sao thế?"
Hắn lo lắng: "Vợ à, hay là anh đưa em đi khám t/âm th/ần nhé?"
"Anh mới bị đi/ên! Tôi không phải vợ anh, tôi xuyên không từ 2014 tới đây!"
Thói quen đối đầu với hắn khiến lưỡi tôi nhanh hơn n/ão.
Nghẹn ức giữa nơi xa lạ, tôi bắt đầu nói nhảm: "Chắc chắn anh đ/ấm tôi tới nơi này! Đồ hẹp hòi! Tình cờ thấy anh viết thư tình lén lút mà anh đã b/áo th/ù tôi thế này sao?"
Bình luận
Bình luận Facebook