Ban ngày, tôi bắt đầu lơ đãng quan sát ngôi làng này.
Ngôi làng này nằm ở giữa hai ngọn núi lớn, con sông đưa tôi đến đây nằm ở phía trên ngôi làng, khúc sông gần ngôi làng được xây một đê đ/ập thô sơ, còn hồ Chức Nữ nằm ở phía dưới.
Giống như bài đồng d/ao, trong làng tổng cộng có hơn tám mươi nam giới, sở dĩ nói là nam giới bởi vì ở đây còn có một đám trẻ con, đứa nhỏ nhất nhìn trông chỉ có hai ba tuổi, đứa lớn nhất cũng không quá mười tuổi, mỗi ngày đều chân trần chạy tới chạy lui ở trong làng.
Thức ăn mặn cơ bản đều là cá, có lẽ bọn họ bắt từ con sông gần đây. Bên cạnh đó cũng khai khẩn đất để làm một số ruộng lúa và vườn rau, cơ bản xem như là tự cung tự cấp.
Phần lớn các căn nhà đều là nhà cỏ tranh xây thô sơ, hơn nữa rất ít nhà có sân. Duy chỉ có nhà ông lão là có một khoảng sân nhỏ xây bằng gạch xanh.
Trong làng Chức Nữ không có từ đường hay tông miếu như các ngôi làng khác, nhưng có một ngày, tôi đi trên con đường núi đến hồ Chức Nữ đã nhìn thấy một ngôi miếu nhỏ bằng đ/á bị bụi cây che khuất.
Tôi tách cỏ dại ra, nhìn thấy giống như các ngôi miếu trong rừng núi khác, ngôi miếu này cũng được khắc một pho tượng đ/á, chỉ là tạo hình của tượng đ/á có thể nói là hiếm thấy trên đời.
Đó là một cô gái để lộ bầu ng/ực mình, mỗi bên tay của cô ấy đều ôm một đứa trẻ, hai đứa trẻ đều đang tham lam bú mẹ.
Đây là tượng được lập cho Chức Nữ sao?
Tôi thò đầu vào trong, muốn nhìn xem bức tranh trên bốn bức tường trong ngôi miếu, nhưng lại phát hiện trên một mặt tường khắc chi chít những ký tự tôi không biết, mà một mặt tường khác được khắc các vòng tròn lớn, trong vòng tròn lớn có rất nhiều vòng tròn nhỏ hoặc các điểm tròn.
Đó có lẽ là chữ của riêng người Lang Ngõa bọn họ, điều này làm tôi nghĩ đến việc, dường như tôi chưa từng nhìn thấy bất kì kí tự gì ở trong ngôi làng kia.
Tôi muốn tìm người để hỏi thăm chuyện về ngôi miếu nhỏ ấy, nhưng những người tôi hỏi đều không nói rõ. Tôi nghĩ có lẽ ông lão biết nhưng ông lão và A Cửu đều nh/ốt mình cả ngày ở trong phòng không ra ngoài giống Như Quân.
Bất giác, tôi đã ở trong ngôi làng này được hai tháng trời, không biết từ hôm nào, mưa bắt đầu rơi không ngừng, cả ngôi làng đều tràn ngập sự lạnh lẽo âm u.
Mưa rơi thực sự rất lâu, mặt trời cũng chẳng thấy đâu cả, cho đến một ngày ông lão cuối cùng đã mở cửa ra, ngồi ở trước cửa hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Trận mưa hôm nay có hơi to.”
Mà một chuyện khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi cũng đã xảy ra vào lúc thời tiết âm u lạnh lẽo này.
Đó là một buổi sáng sớm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi bị mấy tiếng kêu làm tỉnh giấc, là tiếng của một đứa nhóc. Tôi nghe rất lâu mới rõ, dường như nó đang kêu:
Xươ/ng, xươ/ng.
Tôi vội vàng khoác áo rồi rời chiếc giường, đội mũ bất chấp mưa đi ra sân.
Vừa mới mở cửa, cảnh tượng trước mắt đã khiến tôi sợ đến nỗi hít một hơi lạnh.
Con đường trong thôn sớm đã bị ngập do trời mưa to liên tiếp mấy ngày, mặt đất đã đọng nước đủ qua mắt cá chân.
Mà lúc này trong vũng nước là vô số xươ/ng người không sao đếm xuể được.
Bình luận
Bình luận Facebook