Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Say rồi sao mà cứ dính lấy người ta thế? Ngoan, không rời xa cậu!”
Tôi không say, tôi chỉ là sắp phát đi/ên rồi, nhân lúc men rư/ợu, tôi bất lực thổ lộ tình yêu thầm kín chưa bao giờ được ai biết đến, “A Dã… tôi thích cậu nhiều năm rồi.”
Hành động trong tay Mạnh Tinh Dã đột nhiên dừng lại, anh ấy ngây người nhìn tôi.
Không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh ấy, tôi rất hoảng lo/ạn, “… Nếu sự yêu thích của tôi khiến cậu thấy phiền phức, vậy chúng ta chỉ làm anh em thôi.”
“Cố Thiên Dương c.h.ế.t tiệt, cậu… sao không nói sớm, cậu có biết tôi đã dằn vặt đến mức nào không? Sợ ngay cả người anh em duy nhất là cậu cũng mất.” Anh ấy th/ô b/ạo gi/ật phăng cà vạt của tôi: “Làm anh em? Ch*t ti/ệt, bây giờ tôi chỉ muốn hôn cậu thôi!”
11.
Sau khi tốt nghiệp, tôi như ý muốn vào được Văn phòng Luật Quân Uy.
Mạnh Tinh Dã như ý muốn trở thành ca sĩ, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu mà anh ấy yêu thích nhất.
Nhìn thấy anh ấy từ con số không gây dựng nên sự nghiệp, có được một vị trí vững chắc trong làng nhạc đầy tài năng, tôi mừng cho anh ấy từ tận đáy lòng.
Vé xem buổi hòa nhạc của anh ấy ngày càng khó m/ua, nhưng anh ấy luôn dành riêng cho tôi một tấm vé.
Dù bận rộn đến đâu tôi cũng sắp xếp thời gian đi, đồng nghiệp trong văn phòng luật đều cười tôi: “Không ngờ Luật sư Cố cũng đu idol đấy?”
Tôi chỉ có thể giấu niềm vui ấy trong lòng, thay bộ quần áo giản dị nhất, đội mũ trùm đầu hòa vào đám đông, nhìn anh ấy từ xa.
Những tâm tư nhỏ nhặt trong những bài hát của anh ấy tôi đều hiểu, biết bao đêm mất ngủ, là tôi cùng anh ấy ở phòng luyện hát, gảy từng nốt nhạc mà thành.
Mạnh Tinh Dã cầm micro, tùy ý ngồi trên bậc thang giữa sân khấu, nhìn về hướng tôi, “Bài hát ‘Rực Rỡ’ này được viết tặng cho một người bạn rất quan trọng, cảm ơn cậu ấy đã luôn âm thầm ở bên tôi suốt những năm qua. Tôi muốn nói, cuộc đời vì có cậu mà trở nên rực rỡ, kiếp này tôi sẽ luôn ở bên cậu!”
Fan dưới khán đài lập tức ôm miệng, nước mắt lưng tròng, thậm chí đã có fan khóc thành tiếng.
“Trời ơi, Tinh Dã có người yêu rồi… Tôi thất tình rồi…”
“Rốt cuộc là ai vậy huhu, ai có số mệnh tốt như vậy?”
Mặc dù tôi biết chuyện của tôi và anh ấy không ai hay biết, nhưng tôi vẫn có chút hoảng lo/ạn kéo khẩu trang lên.
Ngày hôm sau Mạnh Tinh Dã liền công khai chuyện tình cảm, đăng ảnh thân mật của hai người.
Thật nực cười, người đứng bên cạnh anh ấy trong bức ảnh, lại là một nữ minh tinh tên Lâm Khả Khả.
Mạnh Tinh Dã, vậy c.h.ế.t tiệt tôi là cái thá gì?
12.
Tôi đi tìm Mạnh Tinh Dã, chỉ cần anh ấy cho tôi một lời giải thích, nói là chiêu trò PR cũng được, tôi đều có thể chấp nhận. Tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh ấy chặn tôi lại ngay cửa nhà, tựa vào cửa lạnh nhạt nhìn tôi: “Cố Thiên Dương, chúng ta kết thúc rồi.”
Lòng tôi lạnh đi, không kiềm chế được r/un r/ẩy toàn thân, siết ch/ặt nắm tay, “Tại sao? Cậu nghĩ kỹ rồi nói.”
“Mối qu/an h/ệ giữa tôi và cậu, trước đây chỉ là ham cái cảm giác mới mẻ, bây giờ tôi chán rồi.”
“Tôi không tin.” Những lời anh ấy nói, tôi không tin một chữ nào.
Những năm này, cảm nhận của tôi không phải là giả, tình cảm của anh ấy cũng không thể lừa dối người khác.
Tôi…
Cánh cửa phía sau anh ấy đột nhiên bị kéo ra, một người phụ nữ chỉ khoác hờ áo choàng tắm bước ra, chính là Lâm Khả Khả – người phụ nữ trong bức ảnh Mạnh Tinh Dã công khai.
Cô ta nhìn thấy tôi, cong khóe môi đỏ mọng cười: “Tinh Dã, có người bạn đẹp trai như vậy sao không giới thiệu cho em làm quen?”
“Không cần thiết, người không quan trọng.”
“Thật sao?” Tôi muốn giữ thể diện một chút, nhưng giọng nói lại không kìm được r/un r/ẩy.
“Cậu còn chuyện gì không? Không thì cậu đi trước đi, chúng tôi còn có việc cần làm.” Mạnh Tinh Dã ôm lấy Lâm Khả Khả bên cạnh, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ta, cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, cười đáp lại nụ hôn đó.
Tôi đột nhiên cảm thấy dạ dày cuộn trào, quay người chạy về phía thang máy. Đây là lần đầu tiên, tim tôi đ/au nhói như bị gai nhọn đ.â.m thẳng vào. Tôi há miệng thở dốc, nhưng lại hít phải không khí lạnh lẽo của đêm đông vào phổi, lạnh đến mức tôi nghẹt thở.
Hóa ra giới giải trí thật sự sẽ ăn mòn một người, có lẽ là quá nhiều cám dỗ, anh ấy đã quên mất bản thân mình ban đầu là ai rồi. Tôi bây giờ, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà anh ấy từng thích, bây giờ có nhiều lựa chọn hơn, thì không còn quan trọng nữa.
Tôi tìm đến Sếp của văn phòng Luật, c/ầu x/in ông ấy cho tôi một cơ hội nữa. Bởi vì vào cái ngày diễn ra buổi hòa nhạc của Mạnh Tinh Dã, tôi đã từ chối lời mời đi du học chuyên sâu ở nước ngoài của Sếp.
“Đi chuyến này là hai năm, lần này cậu thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Nghĩ thông suốt là tốt rồi, cơ hội này hiếm có, cố gắng lên, trở về cậu sẽ là đối tác của văn phòng Luật!”
Ngày tôi ra nước ngoài, tin tức Mạnh Tinh Dã và Lâm Khả Khả đi nghỉ mát ở bãi biển leo lên Top tìm ki/ếm Hot.
Tôi nhắn tin cho anh ấy, nói với anh ấy tôi sắp ra nước ngoài rồi, anh ấy thậm chí còn không trả lời.
Niềm tin suốt bao nhiêu năm, vào khoảnh khắc đó đã biến mất, tôi như con thuyền không cánh buồm giữa biển khơi, mất đi phương hướng.
Chương 13
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 1
Bình luận
Bình luận Facebook