Tôi gắng gượng tỏ ra bình tĩnh để Dụ Phượng Trì kéo lên xe. Chiếc xe len lỏi theo dòng phương tiện, từ từ lùi vào chỗ đỗ.
Anh tắt máy bằng một tay, xoay người ném cho tôi ánh mắt đầy ẩn ý. Anh nói: "Em đặc biệt đến đón anh như này khiến anh rất cảm động đây. Nhưng như thế thì nguy hiểm quá."
"À, không... Em chỉ..."
"Đừng nói nữa, hôn anh đi."
"......"
Trời đã tối mịt, bờ môi cong lên của anh dừng lại trước mặt tôi. Đôi mắt đẹp khép hờ, nửa gương mặt chìm trong bóng tối. Nét mày thanh tú, đôi mắt sâu thẳm như bức tranh c/ắt dán mờ ảo mà tinh tế.
Khiến người ta không nỡ từ chối.
Tôi đành nghiêng người, chạm nhẹ vào mái tóc mai của anh.
Người đối diện gi/ật mình lùi lại, liếc tôi ánh mắt bất mãn: "Này, em có thể qua loa hơn được không?"
Khi nói, đôi lúm đồng tiền bên khóe môi thoáng hiện. Thứ hương ngọt ngào quen thuộc lại ùa về.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi lúm đồng tiền chớp chớp, không nhịn được liếm môi.
"Xin lỗi, em tưởng anh đã hiểu thái độ của em rồi."
Anh sững người, nhiệt độ trong mắt dần ng/uội lạnh: "Anh hiểu, nhưng không thể chấp nhận."
"Không chấp nhận... thì sao nào?"
"Cái ngày đó, ngày anh giải thích động cơ với em..." Tôi đưa mắt nhìn những ánh đèn ngoài cửa kính, trái tim như bị bóp nghẹt, giọng khàn đặc: "Em chỉ cảm thấy tiếc nuối."
"Tình yêu phải có chỗ bám víu. Một người phải có giá trị sử dụng mới nhận được sự công nhận lâu dài."
Ánh kinh ngạc thoáng qua trong mắt anh.
Tôi tiếp tục thản nhiên: "Yêu hay không không quan trọng. Có được cần đến hay không mới là then chốt. Hôm đó, em thậm chí mong giả thuyết của anh là thật. Ít nhất như vậy việc tiếp cận em còn có ý nghĩa với anh, phải không?"
Đôi môi anh run nhẹ, như mất tiếng nói.
Sau đó, anh ngả người ra ghế sau thở gấp, dường như tức gi/ận đến phát run: "Ý nghĩa? Tại sao anh phải cần em mang lại ý nghĩa?"
"Chẳng lẽ anh không thể đơn thuần yêu thích, ngưỡng m/ộ một cô gái? Nhất định phải đối phương giàu nứt đố đổ vách, học rộng tài cao mới là chân tình?"
"Vậy đó là yêu đương hay giao dịch?"
Đối mặt với cơn thịnh nộ dâng trào của anh, tôi bình thản thốt ra ba chữ: "Xin lỗi."
Dụ Phượng Trì đưa tay lên trán, tựa vào vô lăng tĩnh tâm. Mãi sau mới thở dài: "Không trách em, em chỉ là từng bị tổn thương."
"Anh ra ngoài hít thở chút."
Nói rồi anh mở cửa bước xuống, đứng dưới cột đèn đường châm điếu th/uốc nhưng không hút. Ngón tay kẹp điếu th/uốc đờ đẫn nhìn xa xăm, mặc cho hạt mưa xuân lất phất thấm ướt áo sơ mi trắng, làm ướt những sợi tóc đen nhánh.
Trong khoang lái, tôi tham lam ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú như sương khói ấy.
Anh rất tốt, chỉ là em không xứng.
Không phải cô gái nào cũng được tạo nên từ đường, gia vị và mật ngọt.
Có những người là mưu mẹo, thuyết âm mưu và chất đ/ộc hôi thối.
Không phải tôi không thể yêu đương bình thường, kết hôn, thậm chí gắng gượng leo cao cho đến khi tích lũy đủ gia tài và danh vọng để xứng với gia tộc cao ngạo họ Dụ.
Chỉ là sự bình đẳng tôi theo đuổi phải bắt đầu từ chính khoảnh khắc này.
Bình luận
Bình luận Facebook