Dường như Giang Minh Lai cũng bắt đầu nhắm đến tôi.
Cô ta chất vấn về mối qu/an h/ệ trước đây giữa tôi và thiếu gia.
"Thiếu gia với người làm công, chỉ vậy thôi sao?"
Cô ta trề môi lạnh giọng: "Đừng có lừa tôi! Ông nội đã điều tra rồi, các người là qu/an h/ệ bất chính!"
Tôi âm thầm đảo mắt ngao ngán.
Cô ta đã đạp nát ba tác phẩm điêu khắc gỗ của tôi.
Tôi đành hóa thân thành bông gòn đáng thương, để mặc người ta bóp nặn.
Thiếu gia đi công tác, cô ta liên tục bới móc tôi.
Thậm chí còn trói tôi lên cây, dùng làm bia sống.
Có lẽ Giang Minh Lai b/ắn cung khá lắm.
Tuy không đến nỗi phát tên gi*t người, nhưng mũi tên luôn sượt qua da thịt tôi, để lại vết thương không sâu không cạn.
"Dám hét lên là tao gọi ông nội đến đấy!"
Lão gia họ Mặc nghe tin tôi còn lởn vởn trong gia tộc, cũng đích thân quay về giám sát Mặc Tự.
Ông ta muốn xem Mặc Tự thật sự mất trí nhớ, hay chỉ lấy cớ này để giữ tôi bên cạnh.
Suốt mười mấy ngày nay, ngày nào cũng có người chụp ảnh cảnh thảm thương của tôi gửi cho thiếu gia.
Anh ta chưa về nhà.
Môi tôi khô nứt nẻ, mặt nhăn như khỉ đột van xin:
"Không thả thì cho xin ngụm nước được không?"
Giang Minh Lai t/át tôi một cái đanh đ/á:
"Không! Đừng tưởng tao không xem qua ảnh của các người! Đồ kinh t/ởm! Bản thân mày không thấy nhục sao?"
"Mày dụ dỗ Tự ca, lừa tiền của anh ấy! Giờ anh ấy chẳng thèm liếc mắt nhìn tao!"
Tôi cãi lại:
"Mày phiền không hả? Tao đã nói không có là không có! Các người khác gì tr/a t/ấn cung đấu?"
Tôi làm mặt q/uỷ dọa Giang Minh Lai.
Cô ta loạng choạng ngã dúi xuống phiến đ/á.
Rồi lao vào nhà khóc lóc với lão gia họ Mặc.
Ai ngờ lão ta lại ra lệnh cho người chĩa sú/ng vào tôi!
Nếu không khéo léo dùng lưỡi hoa mỹ xin lỗi Giang Minh Lai, có lẽ tôi đã mất mạng.
Chả trách Mặc Khánh nói gia tộc này toàn lũ á/c nhân.
Tôi hơi hối h/ận rồi.
Mấy hôm trước sao không trốn đi nhỉ?
Đúng lúc Mặc Khánh cũng xuất ngoại, không thể trực tiếp giám sát tôi.
H/ận không ng/uôi!
Bình luận
Bình luận Facebook