[Sập cũng phải sập không giống bình thường!]
Còn tiếp tục lên men nữa thì thứ tôi và Triệu Mặc gặp phải sẽ là phí bồi thường vi phạm hợp đồng trên trời.
Lần này không đến phiên tôi thề, Triệu Mặc trực tiếp đi tìm chị Trương, nh/ốt tôi ở bên ngoài.
Hai người bọn họ ở trong phòng làm việc nói chuyện ba tiếng mới ra ngoài, chị Trương vội vã đi ra ngoài, bảo Triệu Mặc nói với tôi.
Vẻ mặt Triệu Mặc thản nhiên, không nhìn ra được cảm xúc gì, tôi cũng không dám hỏi.
Đi cùng cậu ta đến toà án một chuyến, lấy hồ sơ vụ án kia.
Sau khi về đến nhà, cậu ta ngồi trong ghế bành ở ban công ngẩn người.
Tôi đưa cho cậu ta ly cà phê, cậu ta mới hoàn h/ồn.
"Chị Trương dự định sắp xếp cho chúng ta một buổi phỏng vấn, nói chuyện gia đình, bạn bè."
"Chủ yếu vẫn là để làm sáng tỏ chuyện này?"
"Ừ." Cậu ta gật đầu.
"Hay là chúng ta rời giới đi! Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome, con đường này không được, chúng ta đi đường khác."
Tự bộc bạch việc x/ấu trong nhà, còn là thảm kịch bất luân, ai chịu nổi chứ?
Cậu ta khẽ vỗ vai tôi: "Không cần lo lắng, lúc vào giới, tôi đã cân nhắc đến vấn đề này rồi."
"Ngộ nhỡ bị người khác đào ra được, giãi bày thì cứ giãi bày thôi, tôi chịu được!"
Vừa nhắc tới chuyện này, đôi mắt sáng quắc của cậu ta đã trở nên u ám không có ánh sáng.
Cậu ta có chủ kiến, tôi không thay đổi được quyết định của cậu ta, vậy thì thay đổi tâm trạng của cậu ta đi!
Tôi nấu hai bát mì thịt thái mà cậu ta thích ăn nhất, cậu ta một bát tôi một bát.
Cậu ta ăn từ từ, trò chuyện câu được câu không.
"Đời người thật là vô nghĩa."
Cậu ta lại bi quan rồi.
"Phải, thật vô nghĩa, nhưng, có thể tìm ra được chút thú vị trong cuộc đời vô nghĩa thì cũng rất thú vị."
Cậu ta đặt bát xuống, không tiếp lời, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực.
Trên trời chỉ có một vì sao, tôi và cậu ta ngắm đến nửa đêm.
Chủ yếu là sợ cậu ta nghĩ quẩn.
11
Vừa đúng ngày Chủ nhật, chị Trương sắp xếp buổi phỏng vấn vào lúc 10 giờ sáng, vẫn theo hình thức phỏng vấn trực tiếp.
"Gia đình của Dụ Kim là gia đình thế nào vậy, có thể chia sẻ với chúng tôi không?"
"Cũng như hầu hết các gia đình khác thôi, một nhà ba người, bình yên ấm áp." Tôi giả vờ thoải mái.
Có lẽ vì câu chuyện hôm nay quá dài, sợ không đủ thời gian nên người dẫn chương trình đi thẳng vào vấn đề.
Bình luận
Bình luận Facebook