24
Ta hồi phục rất nhanh.
Khi có thể xuống giường được, hoàng đế đích thân dìu ta đến phòng tr/a t/ấn.
Phòng tr/a t/ấn được dọn dẹp sạch sẽ, những cận vệ thân tín của hắn giờ đều xuất hiện.
Ta nhìn từng người một, lướt qua những gương mặt, cuối cùng cũng tìm thấy vài kẻ quen thuộc.
“Hoàng thượng.” Ta kéo tay áo hoàng đế, quay đầu mách tội: “Ngài có biết bọn họ từng nói gì không?”
“Gì cơ?” Có lẽ gần đây ta luôn thay đổi tâm trạng thất thường, nên hoàng đế rất thích ta nhẹ nhàng nói chuyện với hắn như vậy.
“Khi bọn họ đưa hoàng tỷ của ta về nhà, bọn họ nói…” Ta ghé vào tai hoàng đế, “rằng chờ khi nào có một công chúa khác đến Đại Hạ, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ lại được chơi đùa với một công chúa nữa.”
Sắc mặt hoàng đế thay đổi, hắn siết ch/ặt lấy tay ta.
Ta chưa quên.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Hắn đã nhận ra, hắn cúi xuống nhìn ta.
Ta nhìn hắn, ánh mắt rực ch/áy.
“… Chiêu Hoa.” Hoàng đế nắm lấy tay ta, hắn đang đưa ra quyết định, đang đấu tranh.
Ta nghĩ rằng giờ đây hắn không còn nhớ đến những ngày không có tình yêu là như thế nào nữa, vì vậy hắn nói: “Chiêu Hoa còn nhớ rõ bọn họ trông như thế nào không?”
Ta mỉm cười, từng người chỉ ra cho hoàng đế xem.
Hoàng đế ôm lấy ta, trong khoảnh khắc đó hắn như thể đã tìm được một cách tốt.
Hắn mặc cả với ta: “Chiêu Hoa nhận lấy ấn phong hậu, trẫm sẽ vì nàng mà đứng ra, được không?”
Ta cười, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn: “Được thôi.”
25
Thiến.
Phế bỏ tứ chi.
Ném vào kỹ viện nam.
Đó chính là kết cục của những kẻ đó.
"Chiêu Hoa còn người nào cần gi*t nữa không?" Hoàng đế ôm lấy ta, vùi mặt vào cổ ta, "Còn không? Hãy nói hết với trẫm."
Ta đẩy hắn ra, thay đổi hương liệu trong phòng.
Đêm đã khuya, ta uống th/uốc rồi lên giường.
Hoàng đế nhìn thấy bình sứ quen thuộc trên bàn, lo lắng hỏi: "Vẫn còn đ/au đầu sao?"
"Ừm." Ta đáp khẽ, dựa vào hắn nằm xuống.
"Đây là những gì ta đáng phải nhận." Ta nói.
Hoàng đế lặng người, hôn lên vai ta: "Chiêu Hoa không nên tự trách mình, nàng là nàng, Quân Hoa là Quân Hoa. Nếu nàng ấy coi nàng là muội muội thì sẽ không trách nàng đâu."
Ta bật cười khẽ, "Ngủ đi."
…
Đêm yên tĩnh lắm.
Khi ta bị đ/á/nh thức bởi tiếng thở dốc nặng nề, có chút bối rối.
Ta xoay người nhìn hoàng đế nằm bên cạnh, mới phát hiện trán hắn đẫm mồ hôi, miệng lẩm bẩm không thành lời.
Ta ghé tai nghe, nhưng không thể nhận ra âm thanh rõ ràng nào.
Việc này thật phiền, ta đẩy nhẹ hoàng đế.
Hoàng đế gi/ật mình tỉnh dậy, tay ôm lấy trán ngồi dậy.
Khi hắn đã bình tĩnh lại, vẫn chưa hết bàng hoàng mà ôm ch/ặt lấy ta: "Trẫm vừa gặp á/c mộng."
Ta vỗ nhẹ lưng hắn trấn an: "Chỉ là một giấc mơ thôi."
"...Ừ." Hoàng đế bị ta thuyết phục, "Chỉ là một giấc mơ."
Hắn ngẩng đầu lên: "Sang năm sinh thần trẫm, trẫm sẽ mời phụ hoàng và mẫu hậu của nàng đến thăm nàng, nàng có nhớ nhà không? Trẫm sẽ cho họ ở lại lâu hơn để bầu bạn với nàng, được không?"
Có vẻ như ta đã hiểu: "Hoàng thượng mơ thấy ta rời đi sao?"
"Không." Hắn đặt tay ta lên ng/ực mình, giọng nói chứa đựng sự đ/au đớn: "Trẫm mơ thấy nàng cô đ/ộc một mình, không ai đến thăm nàng, ngay cả Quân Hoa cũng..."
Hoàng đế ngừng lại, thở dài một hơi thật dài.
Hoàng tỷ từng nói yêu là cảm thấy thiếu sót.
Nếu hoàng tỷ không sai, thì hắn thật sự…
...rất yêu ta.
Bình luận
Bình luận Facebook