7.
Khi tỉnh lại, tôi ôm Giang Bình vào trong lòng, lông mi hắn thật dài, khóe mắt ươn ướt.
Giống như hắn ở trong tưởng tượng của tôi.
Tôi đã thích nhân vật này từ khi nào nhỉ?
Sự kiên cường của hắn, quyết tâm bất khuất trước khó khăn của hắn, đã làm tôi rung động từng chút một.
Tôi nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trên trán hắn, khóe mắt hắn run lên.
Giang Bình, hy vọng cuộc sống của em trương tương lai sẽ thật tốt đẹp.
Giang Bình mở mắt ra, thấy tôi đang nhìn hắn, ánh mắt của hắn né tránh.
“Tối hôm qua… Cảm ơn anh.”
Tôi sửng sốt một chút, rõ ràng là tôi chiếm tiện nghi của hắn.
“Giang Bình, em không cần như vậy với tôi, em không n/ợ tôi gì cả.”
Nói xong, sắc mặt hắn trầm xuống, “Số tiền kia em sẽ sớm trả lại cho anh.”
“Tôi không có ý đó.” Tôi gãi đầu đầy ảo n/ão.
“Em biết.”
“Trầm Dật… Phi, cảm ơn anh.”
Hắn nhìn tôi, đôi mắt cong lên khi cười.
Tôi động lòng một chút, bàn tay khựng lại giữa không trung.
“Không cần cảm ơn.”
“Ch*t rồi, đến giờ đón A Dư rồi.”
“Chúng ta đi cùng nhau đi.”
Tôi cầm chìa khóa xe lên, hai người cùng đến trường tiểu học Hoa Sen.
Giang Dư vẫn chưa đi ra, chúng tôi cũng đứng xếp hàng, lá phong đỏ rực phủ kín con đường lớn, gió thổi vi vu.
Một chiếc lá phong đáp xuống vai hắn.
Tôi đưa tay muốn phủi đi, nhưng vừa giơ lên, Giang Bình cũng ngẩng đầu.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi nín thở, bất giác đến gần hắn.
“Anh! Chú!”
Giang Dư chạy về phía chúng tôi.
Tôi vội vàng quay mặt đi, nắm ch/ặt tay và ho một cách mất tự nhiên.
Giang Dư ngồi trên vai Giang Bình, tay cầm kẹo hồ lô.
Chúng tôi cùng nhau dạo bước trên đường lớn phủ đầy lá phong.
Tôi nghiêng đầu nhìn hai người họ cười đùa, đây là khoảnh khắc tôi muốn thời gian dừng lại nhất trên đời.
Nếu có thể như vậy mãi thì tốt biết bao.
Bình luận
Bình luận Facebook