Tôi lục lọi chiếc điện thoại, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng đóng cửa vọng lại mơ hồ, tiếp theo là giọng nói r/un r/ẩy đầy h/oảng s/ợ của mẹ.
"Trạm Trạm... Mẹ biết là chúng ta... có lỗi với con..."
Nhờ "sở thích" của Khương Trạm, tôi đã thu thập mấy cái máy nghe lén và định vị bị cậy ra, trong lần đến biệt thự nhà họ Khương vô tình đặt chúng vào những góc khuất.
Tôi chỉnh sửa thiết bị, âm thanh dần trở nên rõ ràng. Một giọng nói đầy uy quyền vang lên:
"A Trạm, cha biết trước kia gia đình có lỗi với con, nhưng chúng ta đâu có lựa chọn nào khác. 'Bọn họ' đã chỉ định con..."
"Giờ con chẳng phải vẫn đứng đây nguyên vẹn sao? Không ch*t không tàn, trí tuệ và thể chất đều vượt trội hơn loại A...J"
Giọng trong trẻo pha lẫn tiếng cười khẽ đáp lời: "Rồi sao nữa?"
"Con đừng hành xử đi/ên rồ nữa được không? Nhà họ Thẩm và nhà họ Khương vốn thân thiết, con dồn nhà họ Thẩm vào đường cùng thế này để cha giải thích thế nào với chú Thẩm?!"
Giọng nói kia gần như mất bình tĩnh.
"Cạch"
Tiếng tách trà đ/ập xuống bàn.
"Thưa cha, nếu có năng lực cứ tự nhiên viện trợ cho nhà họ Thẩm. Dù sao công ty con và tập đoàn Khương thị của cha cũng tách biệt."
"Gọi là Khương thị của cha làm gì? Tất cả rồi sẽ thuộc về con mà! Con thấy hai thằng anh anh trông giống kẻ có khả năng điều hành Khương thị không?"
Tôi khẽ nhíu mày.
"Bọn họ chỉ định con", "không ch*t không tàn", "trí tuệ thể chất vượt trội" nghĩa là sao?
Một tia sáng lóe lên trong đầu. Tôi hít một hơi lạnh. Không... không thể nào?
Đang lúc nghi ngờ chính suy đoán của mình, họ bỗng cãi vã ầm ĩ. Những lời tiếp theo khiến tim tôi đóng băng:
"Khương Trạm! Mày đừng có không biết điều! Nếu không đưa mày vào phòng thí nghiệm sinh học cải tạo gene, mày nghĩ mày có được ngày hôm nay? Không biết ơn thì chớ, còn hợp tác với mấy đứa khác cùng phá hủy phòng lab, đ/ốt sạch tài liệu, truy sát tổ chức đó đến cùng - đồ quái vật vô cảm!"
Người tôi cứng đờ. Phòng thí nghiệm trên người sống? Cải tạo gene? Lão già này đang nói tiếng người à?
Tim thịt cũng có lúc đ/au, tôi hiểu được việc cha mẹ ruột thiên vị đứa con nuôi đã bên cạnh mười mấy năm. Nhưng đem con đẻ vào tổ chức phi pháp làm vật thí nghiệm sống? Còn đòi người ta mang ơn? Lão đi/ên rồi hay thế giới này đi/ên rồi?
Nhớ lại cảnh quái vật dị dạng thí nghiệm thất bại trong phim, tôi buồn nôn đến nghẹn thở.
"Suỵt..."
"Cha ồn ào quá, làm A Xích nhà con sợ rồi kìa."
Giọng nói thanh tao giả bộ bất lực.
Dù không nhìn thấy mặt họ, tôi cũng vẫn tưởng tượng ra được vẻ mặt khiếp đảm của đôi vợ chồng kia: "A Xích là ai?"
"A Xích chính là con đây."
Giọng nói kia vang lên đầy hứng thú: "Vị trí đặt thiết bị nghe lén này khá ổn đấy."
Tôi: "..."
Đã bị phát hiện rồi, ổn cái nỗi gì!
Bình luận
Bình luận Facebook