Tài xế lấy một tấm bản đồ ra, chỉ vào một vị trí trong đó nói với tôi: “Đợi tôi đón người xong, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này.”
Cô nhìn thấy vị trí ông ấy chỉ được vẽ một cái đầu lâu, có chút giống như cái đầu lâu hôm qua nhìn thấy ở trong nhà.
Trước khi đi ông ấy còn dặn đi dặn lại tôi:
“Cô nhớ nhìn thấy cái gì cũng đừng có tin, chỉ cần bản thân đi đúng đường là được.”
Nói xong, ông ấy đi một mạch ra ngoài.
Tôi chỉ đành cầm tấm bản đồ đi theo vị trí ông ấy đã vẽ.
Không biết đi bao lâu, tôi đến đường một con đường m/a q/uỷ.
Trên đường có rất nhiều sạp b/án đồ, thứ được b/án thậm chí còn giống y hệt trên nhân gian.
Lúc này, một người con gái mang tạp dề chào hỏi tôi.
Tôi nhìn thấy cô ấy nhả chiếc lưỡi dài, cái cổ kéo dài ra, trên tay có thứ nhầy nhụa gì đó, hỏi tôi: “Còn tươi đó, có cần không?”
Thấy thứ trong dĩa giống như cái n/ão còn động đậy, khiến tôi bị doạ đến không dám nhìn thêm lần nữa.
M/a nữ lưỡi dài thấy tôi bỏ chạy cũng không luyến tiếc đuổi theo.
Tôi hoảng lo/ạn chạy nhanh. Khi chạy đụng phải một thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn là một con q/uỷ nhỏ.
Con q/uỷ nhỏ đó bắt lấy tôi, nước bọt chảy xuống từ khoé miệng của nó: “Thơm!”
“Là mùi của người sống!”
Trong lúc tôi đang không biết nên làm thế nào, một cây gậy đ/á/nh mạnh lên người của nó.
Con q/uỷ nhỏ vốn dĩ định nuốt tôi vào bụng nhưng đã dừng lại, sau đó ngoan ngoãn thả tôi xuống, bất lực nhìn về phía chủ nhân của cây gậy.
Lúc này tôi mới phát hiện kiểu của cây gậy này trông rất quen!
Đây chẳng phải là cây gậy năm ngoái đích thân tôi đ/ốt cho bà ngoại sao?
Bình luận
Bình luận Facebook