Sau khi du học về nước, tôi trở thành giảng viên tại chính trường đại học nơi tôi học ngày trước.
"Tiểu Tề, Tô Duật thi đỗ vào trường em rồi đấy, nó có liên lạc với em không?"
Khi anh trai gọi điện, tôi đang chìm trong đống giáo án nên chỉ ậm ừ vài tiếng rồi cúp máy.
Mãi đến đêm khuya thanh vắng, khi công việc đã xong, tôi mới chậm chạp nhận ra điều đó.
Mấy năm đi nước ngoài, tôi chưa một lần về nước, cũng chẳng gặp lại thằng nhóc. Thi thoảng đăng vài dòng trên trang cá nhân, nó vẫn nhấn like, nhưng trang cá nhân của nó thì trống trơn.
Tôi nhấn vào hộp thoại của nó, cuộc trò chuyện dừng lại từ một năm trước khi nó hỏi tôi bao giờ về.
Tôi gi/ật mình bật dậy khỏi giường.
Nó đã chủ động tìm tôi, vậy mà tôi chẳng hồi đáp gì cả.
Ch*t ti/ệt! Sao tôi không hề có chút ấn tượng nào nhỉ?
Tôi vắt óc suy nghĩ, lúc đó đang chuẩn bị tốt nghiệp, ngày nào cũng mệt nhoài, nhắn tin toàn trả lời bằng... suy nghĩ trong đầu.
Thế mà lại bỏ sót chuyện này.
Nó sẽ không nghĩ tôi coi nó như người ngoài chứ? Dù sao giờ đây về mặt pháp lý chúng tôi chẳng còn qu/an h/ệ gì nữa.
Mình thật là tệ quá.
Hít một hơi thật sâu, tôi gửi trước một biểu tượng mặt cười.
Tốt, chưa bị chặn.
Lại nhớ lời anh trai, tôi soạn tin: "Tô Duật, ngày mai cháu nhập học đúng không, để chú giúp nhé. Chúc cháu có đời sống đại học thuận lợi, phong phú nhé~"
Bên kia lập tức hiện dòng "đang nhập...".
Tôi ôm điện thoại chờ mãi, cuối cùng nhận được câu:
".... Giờ chú trông như người già vậy."
Tôi: ???
Tôi trợn mắt nhìn đi nhìn lại câu này, không thể tin nổi.
Người già?
Sao mình lại thành người già?
Nhưng cái biểu tượng mặt cười mặc định này đúng là ít ai dùng thật.
Được, ngày mai gặp mặt, để cho cháu xem chú đây còn trẻ trung lắm đấy.
Bực bội cả tối, sáng sớm tôi đã bắt đầu chỉnh chu trang phục.
Nhìn lại thành quả:
Vai rộng eo thon, phong cách thanh lịch của một giáo sư đại học, đủ để bịt miệng Tô Duật lại.
Bình luận
Bình luận Facebook