10.
Tôi và Thời Nghiên tái hợp.
Khi Thiên Thiên biết chuyện này thì tỏ vẻ không tin nổi hỏi: “Bạn học Mạnh Kính Tâm, xin hỏi rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Tôi xiên miếng xoài cuối cùng trong đĩa rồi cho vào miệng:
“Không có cách nào cả, thật sự mình vẫn còn thích anh ấy. Chỉ cần anh ấy giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm, nói mấy câu âu yếm với mình thì mình không có cách nào từ chối được.”
“Nếu lại xuất hiện tình huống như lúc trước thì sao?”
Tôi ngây người nhìn bức tranh treo trên tường, tóm lại là chấp nhận số phận: “Vậy thì mình… nghe theo anh ấy vậy.”
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả ba mẹ cũng không lay chuyển được tôi, chung quy là khi tôi làm việc gì cũng tùy theo ý thích của bản thân, có thể nói là mắc bệ/nh công chúa.
Thiên Thiên hình lành đã quen biết tôi mười mấy năm, suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi nhận thua thỏa hiệp như vậy.
Thiên Thiên bất đắc dĩ thở dài:
“Nếu cậu đã nghĩ kỹ rồi thì mình cũng không khuyên nữa. Nhưng sao cậu không hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc Thời Nghiên và cái cô Thiệu Đường đó có qu/an h/ệ gì?”
“Mình không có hỏi.”
Tôi nói: “Mình cũng định hai ngày nữa sẽ đến trường của họ một chuyến.”
Tôi bận rộn viết bản thảo ba ngày thì cuối cùng cũng tìm được một buổi sáng nhàn rỗi nên lái xe đến đại học N.
Buổi sáng Thời Nghiên có tiết, nguyên lý cấu tạo máy tính.
Tôi cố tình thay một bộ đồ đơn giản với quần short trắng trông hoạt bát nhanh nhẹn rồi trà trộn vào trong lớp học, ngồi ở cuối lớp nghe Thời Nghiên giảng bài.
Chẳng sợ khoảng cách xa như vậy vì khi Thời Nghiên xoay người thì tôi có thể nhìn thấy sườn mặt cong tinh tế của anh.
Anh đẹp trai thật.
Giọng nói cũng rất êm tai.
Tuy rằng nội dung bài giảng của anh tôi không hiểu một chữ nào.
Thấy lớp học đã đi đến cuối tiết nên Thời Nghiên ấn vào một tệp tin PPT trên máy tính rồi bình tĩnh nói:
“Hôm nay sẽ không điểm danh mà sẽ tùy ý chọn hai người để trả lời câu hỏi.”
Tôi nhìn thấy một vòng người xung quanh mình lập tức ngồi nghiêm chỉnh lên.
Sau đó tôi nhìn thấy ánh mắt của Thời Nghiên chậm rãi đảo quanh một vòng các sinh viên có mặt trong phòng học, cho đến khi ánh mắt dừng lại trên mặt tôi.
Anh nhướng mày, đột nhiên trong lòng tôi dấy lên một sự bất an.
Quả nhiên giây tiếp theo, giọng nói của Thời Nghiên vang lên: “Bàn bên trái đếm qua ba bạn, bạn học nữ buộc tóc đuôi ngựa đứng lên trả lời câu hỏi đi.”
Tôi chậm rãi đứng lên hung hăng liếc nhìn anh một cái rồi sau đó mới nói: “Ngại quá, thầy Thời, em không biết.”
“Em tên gì?”
“Mạnh Kính Tâm.”
Thời Nghiên giả vờ cúi đầu nhìn lướt qua danh sách trên bàn: “Ngồi xuống đi.”
Sau đó anh lại gọi tên một người khác lên trả lời.
Nam sinh ngồi bên cạnh tôi nghiêng đầu qua hỏi: “Mạnh Kính Tâm, cậu học chuyên ngành nào thế, sao trước giờ tôi không nhìn thấy cậu?”
Tôi cũng nghiêm túc trả lời: “À, tôi không học ở đại học N, bởi vì yêu thầm thầy giáo nên mới cố ý đến đây tham gia thôi.”
Ánh mắt của nam sinh đó ngập tràn kh/iếp s/ợ, chuông tan học vang lên.
Tôi đi thẳng theo Thời Nghiên ra khỏi giảng đường, đi về hướng văn phòng của trưởng học.
Cuối cùng vào lúc xung quanh còn ít người thì tôi mới đuổi theo anh, sóng vai đi bên cạnh anh: “Anh cố ý.”
Thời Nghiên nghiêng đầu liếc nhìn tôi một cái, khóe môi anh cong lên, dáng vẻ trông giống như tâm trạng anh tốt lắm vậy: “Cố ý cái gì?”
“Kêu em trả lời câu hỏi.”
Anh không nói gì mà ngược lại đưa tay ra nắm tay tôi.
Mặt của tôi đỏ lên.
Kết quả tôi theo Thời Nghiên đến văn phòng, tôi nhìn thấy bên trong phòng còn có một chiếc bàn nữa, ngồi trước bàn là Thiệu Đường.
Cô ta nhìn thấy tôi thì ngay lập tức sắc mặt trở nên khó coi: “Đàn anh, sao anh lại đưa bạn gái cũ đến văn phòng?”
“Không phải bạn gái cũ, là người nhà.”
Vẻ mặt của Thời Nghiên nhàn nhạt, anh sửa lời của cô ta lại rồi sau đó kéo ghế của mình ra.
“Em ngồi đây đợi anh chút nhé, anh đến phòng thí nghiệm một chuyến, anh quay lại thì chúng ta về nhà.”
Sau khi anh đi rồi thì tôi lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Thiệu Đường, tôi từ trên cao nhìn xuống cô ta.
“Làm sao, không ngờ chúng tôi tái hợp à, thất vọng lắm đúng không?”
Cô ta không hề tỏ ra yếu thế mà đối mặt với tôi:
“Tái hợp thì sao, loại người ấu trĩ thích làm ầm ĩ như cô thì sớm muộn gì cũng chia tay nữa thôi. Rất nhanh thì đàn anh cũng sẽ hiểu rõ người anh ấy cần là một người thành thục cẩn trọng thôi, chứ không phải một cô gái bất cứ lúc nào cũng có thể nổi gi/ận.”
“Thành thục cẩn trọng, đừng nói là cô đang nói chính mình nhé?”
Tôi khoa trương cười một tiếng: “Cô Thiệu, tôi khuyên cô nên tìm một cái gương rổi soi thử xem biểu cảm này của cô cũng quá khó coi rồi.”
Thiệu Đường bình tĩnh nhìn tôi.
“Vậy sao? Vậy cô đoán xem tại sao tôi lại biết hai người chia tay, sao tôi lại biết những chuyện hai người đã làm? Còn có hôm đó ở nhà hàng, nếu đàn anh không nghe những gì tôi nói thì anh ấy đã tuyệt giao với tôi từ lâu rồi, đúng không?”
Bình luận
Bình luận Facebook