Tôi luôn ở bên cạnh Alice, cô gái nhỏ chạy trối c h ế t cuối cùng đã chạy đến đường lớn.
Alice không có tiền, không có nơi ẩn náu, cứ tiếp tục như vậy, người của William sẽ nhanh chóng tìm thấy nàng.
Thật may vì cách đó có dán một thông báo.
“Công chúa Annie đang tuyển kỵ sĩ?”
Ánh mắt Alice sáng ngời, theo thông báo và phần chỉ thị, cô gái tìm tới điểm tuyển chọn kỵ sĩ nằm trên một con phố nhỏ trong thành Lantis.
Công chúa Annie dịu dàng xinh đẹp, đang ngẩn người nhìn các kỵ sĩ đến tham gia tuyển chọn.
Đột nhiên xuất hiện một cô gái mặc váy dài đang đứng trước mặt Annie.
Những tên lính canh đứng bên cạnh công chúa hết sức cảnh giác với cô gái, về phía Annie khi nhìn thấy cô gái nhỏ, vẻ mặt công chúa hết sức vui vẻ.
“Alice! Sao em lại tới đây?”
Alice hít một hơi thật sâu, q u ỳ một gối xuống đất thực hiện nghi thức kỵ sĩ để biểu đạt lòng trung thành.
“Thưa Công chúa Annie thân mến! Tôi muốn trở thành kỵ sĩ của người.”
Tất cả vệ binh và kỵ sĩ đến tham gia tuyển chọn đều phá lên cười.
“Một người phụ nữ mà đòi làm kỵ sĩ!”
“Hãy c ú t đi chỗ khác, không nên cản trở việc tuyển chọn của bọn ta.”
Alice ngẩng đầu lên và ánh mắt nhìn c h ằ m c h ằ m vào Annie, trong đôi mắt xanh tràn đầy sự chân thành.
Nét mặt công chúa Annie cũng không mấy vui khi nghe đám lính canh và đám kỵ sĩ đang c ư ờ i n h ạ o Alice.
Annie đứng bật dậy khỏi ghế:
“Được rồi, từ nay về sau kỵ sĩ của ta sẽ là Alice!”
Nụ cười hiện lên trên môi của Alice, cô gái h ô n lên mu bàn tay Annie, trung thành tuyên thệ.
"Ta thề, ta vĩnh viễn chỉ trung thành với công chúa Annie và không bao giờ rời xa cô ấy!”
Trước mặt là đám đông, William đang bị thương đã chạy tới lại được nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta t ứ c g i ậ n ngã lăn trên mặt đất.
Bình luận
Bình luận Facebook