Phương Thí Đường thuộc tuýp người thích làm hơn nói, nói theo đuổi là theo đuổi liền.
Hôm sau, khi tôi vừa hết choáng váng vì say xỉn thì anh đã mời tôi đi hẹn hò. Hôm nay anh mặc đồ thoải mái, chất vải màu nâu nhạt khiến tổng thể trông dễ gần hơn.
Ngồi lên xe, tôi chợt nhớ lại cảnh đêm qua nằm trong lòng anh. Tim đ/ập hơi nhanh. Phương Thí Đường không phát hiện ra tâm tư của tôi, bởi chính anh cũng đang căng thẳng.
Khi hồi hộp, biểu cảm anh dễ mất kiểm soát. Không cười thì mặt lạnh lùng, toát ra vẻ xa cách. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy tai anh đỏ ửng như sắp chảy m/áu.
Hai đứa đều đã hai mươi mấy tuổi đầu, mà lúng túng như thiếu niên. Dù Phương Thí Đường suốt buổi chẳng nói gì, nhưng cảm giác ở cùng anh khá dễ chịu.
Quán ăn anh chọn cũng hợp khẩu vị tôi. Đang đợi xe trước cửa nhà hàng, chiếc xe máy điện nhỏ lao về phía tôi. Thấy vậy, Phương Thí Đường nắm ch/ặt tay kéo tôi che sau lưng.
Đây là lần tiếp xúc cơ thể đầu tiên của chúng tôi hôm nay. Chủ xe điện liếc nhìn đồng hồ tốc độ chỉ 8km/h, rồi lại nhìn Phương Thí Đường.
Cuối cùng đi ngang qua chúng tôi với ánh mắt thấu hiểu nhưng không nói ra.
Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng. Phương Thí Đường cũng cười theo. Bàn tay nắm tay tôi càng siết ch/ặt hơn.
Khi tài xế đến đón, chúng tôi sắp mở cửa lên xe. Bỗng nghe tiếng ai đó gọi tên tôi. Tôi quay đầu nhìn. Trước mắt hiện ra gương mặt kinh ngạc đến tột độ.
Bình luận
Bình luận Facebook