31.
“Đại sư huynh?”
Sở Kỳ nhìn Cố Thanh Hàn, sắc mặt rối lo/ạn khó coi.
Cố Thanh Hàn không có ý định ôn lại chuyện xưa với anh ta, trực tiếp rút ki/ếm ra.
Sở Kỳ xoay người né tránh, bị ép buông tôi ra.
Ta lập tức được Cố Thanh Hàn đỡ lấy, kéo ra phía sau, được hắn bảo vệ sau lưng.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Kỳ hơi hiểu ra, bỗng nhiên hỏi: "Người Tuế Tuế muốn gả cho, là huynh?"
Cố Thanh Hàn không để ý tới anh ta, vẫn cầm ki/ếm chĩa về phía anh, nhưng sự im lặng của hắn đã giải thích mọi chuyện.
Sau khi suy đoán được x/á/c nhận, giọng điệu Sở Kỳ không thân thiện: "Đại sư huynh, ta thấy bây giờ huynh đã mất hết pháp lực. Chẳng lẽ huynh nghĩ mình có thể ngăn cản được ta sao?"
Vừa nói anh ta vừa giơ tay định ra hiệu làm phép, uy áp từ linh lực tản ra, dáng vẻ như bị tình thế ép buộc.
Lúc này, tôi cười lạnh đi ra từ phía sau Cố Thanh Hàn.
Tôi gằn từng chữ một: “Nếu anh dám làm tổn thương chàng ấy, dù tôi có biến thành q/uỷ cũng phải bắt anh đền mạng!”
Rõ ràng đang ở dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân, nhưng sau khi nghe lời này của tôi, sắc mặt Sở Kỳ nháy mắt tái nhợt.
Anh ta nhìn vẻ mặt tức gi/ận của tôi, ngơ ngác buông thõng cái tay đang ra hiệu kia, cũng buông thanh ki/ếm trong tay xuống.
Anh ta trông thật giống một con chó nhà có tang.
Nhưng chuyện này từ lâu đã không còn liên quan gì đến tôi.
Tôi cũng không nhìn anh ta một cái, nắm tay tên ngốc Cố Thanh Hàn, người mới nãy còn kinh ngạc khi thấy tôi không do dự đứng chắn trước mặt hắn, rồi quay người bỏ đi không thèm để ý.
Bình luận
Bình luận Facebook