Khi lên kế hoạch trở về từ Hải Thành, Trần Dịch và cô bạn thân đã không còn thấy đâu nữa.
Tôi có chút bực bội: "Sao họ không đợi chúng ta mà đã đi rồi?"
Cố Hoài Xuyên nói: "Trần Dịch s ợ em lại lôi kéo vợ anh ta chạy m ấ t."
Anh còn nói thêm: "Tất nhiên, anh cũng l o s ợ Phương Thời Duyệt l ôi k é o vợ anh đi."
"......"
"Đi riêng ra, sẽ an toàn hơn."
Anh nhẹ nhàng bóp má tôi: "Ai mà biết được hai cô nương lại bày ra mưu kế gì nữa?"
Tôi né tay anh: "Giờ tôi vẫn đang trong thời kỳ lạnh nhạt với anh, anh tự kiềm chế chút đi."
Anh cười bất lực: "Được thôi."
Cố Hoài Xuyên không đồng ý với việc sống riêng, còn tôi lại không thoải mái với cuộc sống vợ chồng không có tình cảm, vì thế hai chúng tôi tạm thời đạt được thỏa thuận.
Trước tiên hãy làm một cặp vợ chồng nhưng không có đời sống vợ chồng.
Nói đơn giản là giữ khoảng cách.
Nhưng Cố Hoài Xuyên dường như không thể kiểm soát được tay mình, lúc nào cũng tìm cách nựng tôi.
Tôi lên tiếng phản đối.
Anh ta còn tỏ vẻ ấm ức: "Vợ ơi, đây đã là anh tự kiềm chế lắm rồi đấy." Anh ta thì thầm bên tai tôi: "Chúng ta trước đây ngày nào cũng làm."
"......"
Thấy anh không nghiêm túc, tôi đành chuyển chủ đề: "Anh có biết Duyệt Duyệt và Trần Dịch đến với nhau như thế nào không?"
Cố Hoài Xuyên ngắn gọn đáp: "Vết s/ẹo sau lưng Trần Dịch là do Phương Thời Duyệt gây ra."
Tôi hơi bất ngờ: "Duyệt Duyệt không giống kiểu người lấy thân báo đáp mà?"
"Không phải lấy thân báo đáp đâu." Cố Hoài Xuyên nói: "Khi đó cô ấy có trách nhiệm chăm sóc Trần Dịch. Còn chuyện làm sao mà Trần Dịch với vết thương trên người lại quyến rũ được Phương Thời Duyệt, thì anh không rõ."
Ra là do ngày dài sinh tình, tôi nghĩ thầm.
"Nhưng anh không ngờ Phương Thời Duyệt lại kháng cự Trần Dịch đến vậy," Cố Hoài Xuyên nói tiếp, "Trước đây họ vẫn rất hạnh phúc."
Tôi cố gắng bênh vực bạn thân:
"Thế nếu là anh, tự dưng x u y ê n không tới, còn phải kết hôn với người lạ, anh có dễ dàng chấp nhận không?"
"Nếu là với em à?" Cố Hoài Xuyên nhìn tôi một cái: "Thì anh vui chít mất."
"......"
Chúng tôi không hợp nói chuyện, nên tôi quyết định im lặng.
Cố Hoài Xuyên lại nói: "Nhiên Nhiên rất nhớ em, về nhà nhớ dỗ dành con bé đi."
Khi về đến nhà mới biết, Cố Hoài Xuyên thực sự đã nói khiêm tốn rồi.
Cô bé không chỉ rất nhớ tôi.
Vừa bước vào cửa, con bé lao như tên lửa vào chân tôi, ôm ch/ặt lấy và bắt đầu khóc to:
"Mẹ ơi, mẹ không cần Nhiên Nhiên nữa sao? Hu hu hu đừng bỏ rơi Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên muốn ở cùng mẹ..."
Cô bé mới bốn tuổi nhưng rất khỏe, một lúc tôi không thể thoát ra được.
Tôi nhìn Cố Hoài Xuyên cầu c/ứu, nhưng anh chỉ quay lưng: "Cứ để con bé khóc đi, khóc đến khi em mềm lòng thì sẽ không nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa."
"......"
Tôi chỉ có thể cố gắng dỗ dành con bé.
May mà con bé dễ dỗ, chẳng bao lâu đã cười vui vẻ trở lại, còn cười nói rằng lần sau mẹ bỏ trốn thì phải mang con đi cùng.
Một câu nói làm Cố Hoài Xuyên vừa tức vừa buồn cười.
Thế là tôi bắt đầu sống trong ngôi nhà tương lai của mình.
Nửa tháng sau tôi mới gặp lại cô bạn thân.
Cô ấy đến cùng với Trần Dịch để chúc mừng sinh nhật 4 tuổi của Nhiên Nhiên.
Nhân lúc hai người đàn ông đang bận rộn trong bếp, tôi kéo bạn thân ra một góc.
"Cậu dạo này sao rồi?"
Bạn thân tôi gật đầu: "Ổn, mình đã nói chuyện thẳng thắn với Trần Dịch rồi. Bây giờ mình hiểu tại sao mình lại kết hôn với anh ấy. Anh ấy... khá tốt, chỉ là trước đây mình hơi kháng cự."
"Vậy thì tốt rồi."
Nếu mãi không thể x u y ê n về, chấp nhận thực tại là cách tốt nhất.
Bạn thân tôi lại hỏi: "Còn cậu thì sao?"
Tôi vừa định trả lời thì Cố Hoài Xuyên mặc tạp dề bất ngờ xuất hiện: "Lại đang bàn chuyện bỏ trốn à?"
"Rửa tay rồi ăn cơm thôi." Anh nói như vậy.
Bữa tiệc rất náo nhiệt.
Khi Nhiên Nhiên đội mũ sinh nhật và ước nguyện trước ngọn nến, Trần Dịch lại nhắc về một chuyện cũ.
"Hồi trước sinh nhật Duyệt Duyệt, em còn ước rằng nếu có thể quay lại năm 18 tuổi, thì em sẽ tìm anh khi anh 18 tuổi."
Tôi và bạn thân nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Nếu chúng tôi ở tuổi 28 đã tìm họ khi họ 18 tuổi, thì đây chính là lý do khiến chúng tôi ở tuổi 18 x u y ê n đến đây?
Suy đoán này nhanh chóng được x/á/c nhận.
Tôi và bạn thân uống chút r ư ợ u, nằm trên ghế sofa thư giãn và ngủ thiếp đi.
Ai ngờ khi tỉnh dậy, chúng tôi đã quay trở lại quá khứ.
Trước mắt không còn là quán bar thâu đêm vui vẻ nữa, mà là một căn nhà ấm cúng.
Tôi mơ màng giơ tay lên, cảm thấy mình được ai đó bế lên.
Người trước mặt là Cố Hoài Xuyên năm 18 tuổi.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, má hơi ửng đỏ: "Đánh thức em rồi à?"
Anh bế tôi, từng bước vững chãi: "Biết rõ mình không uống được r ư ợ u mà còn uống nhiều như vậy, giờ thấy khó chịu chưa?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Dường như anh không thể nhịn nổi nữa, cúi xuống h ô n nhẹ lên khóe môi tôi: "Đưa em lên giường ngủ nhé."
Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn về phía bạn thân.
Người trước mặt cô ấy là Trần Dịch ở tuổi 18, cậu học sinh n g ổ n g á o.
Anh ta vẫn có vẻ cứng cỏi như trước, nhưng ánh mắt nhìn bạn thân thì rất dịu dàng.
Anh ta cầm một ly nước mật ong, từng thìa từng thìa đút cho cô ấy, miệng còn thì thầm điều gì đó.
Tôi không nghe rõ, nhưng mặt bạn thân nhanh chóng đỏ ửng.
Tôi thầm nghĩ, hai người này đã bắt đầu rồi sao?
Lịch treo tường trên tường cho thấy chưa đầy một tháng đã trôi qua.
Trời ơi!
Chúng tôi của năm 28 tuổi thật sự làm việc hiệu quả quá đi chứ!
Chẳng tốn chút công sức nào mà đã ôm được trai đẹp về, thật tuyệt!
[Kết thúc]
Bình luận
Bình luận Facebook