Lệnh của Tống Kim Hành nói một không hai.
Về sau mỗi khi dùng bữa, anh đều chống cằm cười tủm tỉm, đẩy bát cơm của mình sang phía tôi, thong thả chờ đợi phản ứng của tôi.
.............Tư thế y hệt như đang cho chó ăn.
Thật lòng mà nói, hình ph/ạt này khiến người ta khó chịu vô cùng.
Nhưng tôi nắm vững nguyên tắc không lãng phí lương thực, tự thuyết phục bản thân.
Tống Kim Hành còn sạch sẽ hơn tôi gấp bội, một ngày đ/á/nh răng ba lần, tôi đâu có chê.
Tôi thậm chí còn gắp thêm món mình thích cho anh:
“Cậu chủ thử món này này, cả món này nữa.”
Dù sao Tống Kim Hành cũng ăn không nhiều, cuối cùng những món đó đều chui vào bụng tôi.
Mấy ngày sau, Tống Kim Hành phát hiện chiêu này vô dụng với tôi, anh không còn dùng ánh mắt xem kịch nhìn tôi ăn cơm nữa.
Tôi có thể cảm nhận, anh càng gh/ét bỏ việc tôi ăn đồ thừa của anh.
Ví như lúc này, tôi đang tự nhiên với tay lấy miếng táo trong đĩa.
Tống Kim Hành chỉ cắn một miếng, bảo “chua” rồi bỏ đấy, rõ ràng sẽ không động đũa nữa.
"Bốp" một tiếng, mu bàn tay tôi bỏng rát.
Tôi xoa mu bàn tay: "Ơ cậu chủ, sao cậu lại đ/á/nh tôi?"
"Ai cho phép cậu ăn?"
Đôi mắt sáng màu của Tống Kim Hành bừng lửa gi/ận dữ, đó là sự uất ức vì mục đích không thành.
"Từ nay không được ăn nữa."
Anh dừng một chút: "Đồ tôi ăn dở."
Tôi bĩu môi: "Ò ò."
Bình luận
Bình luận Facebook