Cảnh vật xung quanh của quán cà phê rất đẹp, tôi quan sát thanh niên đang ngồi phía đối diện.
Sinh viên đại học khoảng chừng hơn 20 tuổi, không quá khôi ngô nhưng đường nét rất rõ ràng và đẹp, hơn hẳn là khí chất ôn hòa nhã nhặn, có hơi chững chạc so với độ tuổi này. Trái ngược với điều này là bộ đồ của thương hiệu thời thượng với mái tóc nhuộm sặc sỡ của cậu ấy.
Tôi thầm thở dài: Tám phần mười lại là một kẻ l/ừa đ/ảo.
Thanh niên đẩy danh thiếp qua: "Cô Uông đúng không? Tôi tên Trương Kỳ, là truyền nhân đời thứ 70 của Mao Sơn đạo thuật. Tôi nhận ủy thác từ bà Lâm tới giúp cô điều tra về sự việc của chồng cô."
Bà Lâm, người mẹ hay lo lắng của tôi.
Tôi đưa điện thoại sang: "Tôi nói ngắn gọn thôi. Chồng tôi đã qu/a đ/ời được một năm rồi, nhưng hai tháng trước, đột nhiên mỗi ngày tôi đều nhận được tin nhắn của anh ấy."
Tin nhắn đầu tiên là: "Anh rất nhớ em, lâu lắm không gặp em rồi, em có nhớ anh không?"
Kéo tiếp xuống dưới: "Hôm nay nhiệt độ giảm, nhớ mặc thêm áo nhé."
"Đã nói bao nhiêu lần là dạ dày em không khỏe, liên hoan ăn ít đồ cay thôi."
"Anh đã m/ua bánh kem dâu tây em thích ăn nhất rồi, để trong tủ lạnh đó, nhớ ăn luôn nhé."
"Ca sĩ em yêu thích sắp mở buổi biểu diễn rồi, anh m/ua vé cho em nhé, được không?"
…
Tin nhắn cuối cùng vừa nhận được lúc trưa nay: "Cuối tuần là lễ tình nhân, anh đã chuẩn bị một bất ngờ cho em rồi. Em từng nói, mỗi năm đều muốn đón với anh mà."
Trương Kỳ nhíu mày: "Cô Uông, có phải cô đắc tội với người nào không? Có lẽ là có người muốn chỉnh cô nên mới đùa dai như vậy."
"Nếu như chỉ có như vậy thì chắc chắn tôi sẽ không tìm cậu đâu." Tôi lướt đến tin nhắn bánh kem dâu tây: "Tôi nhận được tin nhắn này là khi mới về đến nhà, nửa tin nửa ngờ mở tủ lạnh ra, kết quả là nhìn thấy bên trong thật sự có bánh của cửa hàng bánh kem tôi thích ăn nhất."
Bàn tay tôi bưng cà phê có hơi r/un r/ẩy: "Những chuyện giống thế còn có rất nhiều. Tôi đã lắp camera nhưng mỗi lần đến những thời điểm đó thì đoạn video camera quay được đều bị kẻ sọc một cách kỳ lạ. Tôi không thể không nghi ngờ... có lẽ là chồng tôi không yên lòng về tôi nên mới chưa rời khỏi nhân thế."
"Cô sợ anh ấy sẽ làm hại cô sao?"
"Không, tình cảm giữa tôi và chồng cực kỳ tốt, tôi tin anh ấy sẽ không làm hại tôi. Chỉ là... tôi hy vọng anh ấy có thể yên nghỉ, mau chóng đi đầu th/ai chuyển thế. Tôi biết dân gian có một câu nói là qu/a đ/ời một năm mà vẫn không chịu đầu th/ai thì sẽ phải làm cô h/ồn dã q/uỷ cả đời."
Tuần sau chính là ngày giỗ của Trần Phong, thời gian đã không còn nhiều nữa.
Trương Kỳ đưa điện thoại trả lại tôi, có hơi suy nghĩ lên tiếng: "Tôi muốn đến nhà cô xem sao."
Bình luận
Bình luận Facebook