Tôi nuốt vẹn nắm mì trong miệng xuống.
Lấy khăn giấy lau mép.
"Chuyện tầm phào đúng không? Từ hôm đó, Vương Hiển Tông chẳng dám bén mảng tới nhà tôi nữa, chắc hắn cũng biết x/ấu hổ không dám đối diện chúng tôi."
Lục Xuyên nhíu mày.
"Đây là lý do em chia tay anh? Vì cái s/ẹo to đùng sau lưng, sợ anh chê bai?"
"Điên hả anh!"
Tôi ném cục khăn giấy vào mặt hắn.
"Ngừng ngay cái trò tự luyến đi, đủ rồi đấy."
Lục Xuyên ngồi im.
Khóe môi hắn nhếch lên nửa vời, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.
"Đùa chút thôi mà."
"Thôi, quay lại vụ án đi."
"Bọn tôi đã tìm thấy Vương Lộ."
Tôi vểnh tai ngay lập tức.
"Bắt được cô ta rồi à? Vậy tôi hết nghi ngờ rồi nhỉ? Mai tôi về Ninh Thành được chưa?"
Lục Xuyên lắc đầu.
"Chúng tôi tìm thấy th* th/ể cô ấy."
Vương Lộ đã ch*t, t/ự s*t bằng th/uốc.
Trong bản ghi nhớ điện thoại, cô để lại một bức thư tuyệt mệnh.
Giọng điệu cuồ/ng nộ đi/ên lo/ạn, kể lể bao nhiêu hy sinh cho Diêu Nguyên Bân: bỏ chồng bỏ con, cuỗm hết tiền nhà theo hắn.
Kết cục Diêu Nguyên Bân tiêu hết tiền lại muốn đ/á cô để theo gái khác.
Cô không chịu nổi.
Cùng nhau xuống địa ngục đi.
Tôi thốt lên: "Sao cực đoan thế? Loại đàn ông rác rưởi vậy thì bỏ đi, cần gì phải thế."
Lục Xuyên chăm chú nhìn tôi.
"Theo lẽ thường vụ này đã có thể kết án, nhưng vẫn còn vài điểm nghi vấn anh không sao thông suốt."
"Diêu Nguyên Bân là đàn ông trưởng thành, Vương Lộ muốn phân th* th/ể hắn phải tốn rất nhiều thời gian, động tĩnh ắt không nhỏ."
"Từ tám rưỡi đến chín giờ em luôn có mặt ở đó, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào sao?"
Bình luận
Bình luận Facebook