2.
Khi đến tửu quán của chính mình, ta cố nuốt nước mắt thất vọng.
A Hạ và ta đều được người ăn xin Lão Thủy nhận về nuôi dưỡng.
Sau đó chàng ấy rời đi.
A Hạ là bậc thầy về thư pháp và còn có thể vẽ núi, sông, hoa và cây cối.
Mỗi khi đợi chàng ấy vẽ xong, ta lại đem b/án ngoài đường.
B/án được bốn năm năm, tằn tiện tiêu dùng, tiết kiệm ăn uống, cuối cùng ta cũng dành dụm được một số ngân tử.
Ta thích uống rư/ợu hoa đào, không có tiền thì xách bình rư/ợu đi lấy rư/ợu, cũng chỉ có thể đến quán khác lấy được một hai chén cho thỏa cơn thèm.
Sau nhiều lần thế này cuối cùng ông chủ cũng không chịu nổi ta cứ uống chực ở tửu lầu nữa, đuổi ta ra ngoài.
Đêm đó, A Hạ rơi nước mắt: “Thương Thương, ta đã học được cách làm rư/ợu hoa đào. Chúng ta mở tửu lầu đi.”
Ta nghĩ cách này sẽ có tác dụng nên ta lấy tất cả số tiền tiết kiệm được từ ngăn nhỏ trên đai nịt bụng của mình ra đưa cho chàng ấy: “Nếu thua lỗ thì chúng ta sẽ tiếp tục làm ăn xin.”
Đó là lần đầu tiên ta thấy A Hạ im lặng.
Đêm khuya, chàng ấy dịu dàng nằm cạnh giường ta và nói: “Muội là đại cô nương rồi, ta phải nghĩ cách để dành dụm cho muội chút của hồi môn rồi.”
Chàng ấy dường như đang giải thích cho ta lý do thực sự khiến chàng ấy quyết định mở tửu lầu b/án rư/ợu hoa đào.
Nhắc tới tiền hồi môn, ồ! Đúng rồi!
Thực ra, ta và A Hạ sống nương tựa vào nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã, ta thích chàng ấy, chàng ấy có lẽ cũng rất có khả năng là thích ta.
Nhưng cả hai chúng ta đều là những người cứng mồm cứng miệng, ai cũng đều không sẵn lòng phá bỏ lớp ngăn cách này.
Ta nhìn trúng A Hạ đơn thuần vì chàng ấy khôi ngô, khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan mê người.
Ngày hôm sau, tửu lầu của chúng ta lặng lẽ mở cửa.
Thực ra người dân trên phố Tiểu Tây đều đợi xem trò cười.
Ngày khai trương, nhiều người chặn cửa quán chúng ta, nheo mắt nhìn A Hạ khi chàng lấy rư/ợu hoa đào mới pha ra đưa cho họ nếm thử miễn phí.
Tứ đồ tể đã gần năm mươi tuổi, một người đã sống gần như cả nửa lớn đời rồi loại rư/ợu tốt nào chưa từng thử qua chứ?
Thế là A Hạ đưa cho hắn bát rư/ợu đầu tiên nếm thử trước.
Người b/án hàng rong Tiểu A Ngưu nhìn chằm chằm vào bát rư/ợu, ý định xem kịch hay viết trên mặt: “Tứ ca, thế nào? Là rư/ợu giả pha nước đúng không?”
Hắn vừa dứt lời, ta đã dội một gáo nước lạnh lên đầu Tiểu A Ngưu: “Ngươi không nói chuyện cũng không ai nói ngươi c/âm đâu.”
Bởi vì ta đã đ/á/nh Tiểu A Ngưu mấy lần nên nó hắn chút sợ ta.
Nhưng A Hạ là người dịu dàng ấm áp nhất, nên Tiểu A Ngưu luôn là kẻ mạnh b/ắ/t n/ạ/t, ứ/c h/iế/p kẻ yếu.
Tứ ca nhấp một ngụm, mở mắt to tròn nhìn chằm chằm: “A Hạ! Nhanh! Cho ta thêm bát nữa! Trước giờ ta chưa từng uống được loại rư/ợu hoa đào nào ngọt dịu giống như vậy.”
Mọi người sững sờ một lúc rồi lấy bát múc rư/ợu trong thùng rư/ợu.
Đêm đó ta và A Hạ ngủ tựa vào thùng rư/ợu, vì rư/ợu sẽ chính thức ra mắt vào ngày hôm sau.
Vì đó là rư/ợu nhà ta nên chàng ấy cho ta uống thoải mái, ta say khướt, còn mặt chàng ấy lại hơi đỏ.
Sau khi Lão Thủy nhận nuôi chúng ta rời đi, ta và A Hạ vẫn luôn ngủ chung không phải là chúng ta không sợ đàm tiếu, mà là chúng ta quá nghèo, trong nhà chỉ có một chiếc giường làm bằng ván gỗ.
Trước đây, A Hạ luôn ngủ xa ta, nhưng đêm hôm đó, chàng ấy vòng tay qua eo ta, tựa đầu thật ch/ặt vào vai ta.
“Thương Thương, đừng đi được không?”
“Thương Thương, ta mơ thấy muội bỏ rơi ta…”
“Thương Thương, thật ra ta…”
Thật ra gì chứ?
Ta đợi những lời tiếp theo của chàng ấy, một lúc sau ta nghe thấy tiếng thở nặng nề của chàng ấy.
Chưa kịp nói xong thì chàng đã ngủ mất tiêu.
Ta có chút tức gi/ận, véo thật mạnh vào eo chàng ấy: “Tửu lượng không tốt còn uống nhiều vậy!”
Chàng ấy dường như cảm nhận được điều đó và ôm ta ch/ặt hơn.
Bình luận
Bình luận Facebook