Nhưng anh cũng không quên em, anh càng trở nên đi/ên cuồ/ng hơn, anh hòa tan em vào cuộc sống của mình. Anh đến từng tiệm đàn của em, theo dõi tài khoản mạng xã hội công khai, phân tích sở thích của em về đàn ông, không ngừng cải biến bản thân để trở thành mẫu người lý tưởng của em.
Anh biết mình đang làm gì.
Anh đợi em ly hôn.
Em nhất định sẽ ly hôn.
Chồng em hơn em một tuổi, trông anh ta thật nhạt nhẽo, em sẽ không chịu nổi đâu.
Gu của em là những chàng trai trẻ trung sôi nổi, thích kiểu chó con ngoài lạnh trong nóng. Em thích người luôn biết cách đối đáp cùng mình.
Hai năm sau, em ly hôn. Anh biết em sẽ sớm tìm tới người mới, anh nắm rõ mọi sở thích của em, chỉ cần anh xuất hiện trước mặt, em sẽ nắm lấy tay anh.
Anh biết dạo này thỉnh thoảng em sẽ dạo qua phố ngầm, anh chuẩn bị đến đó hát rong. Âm nhạc sẽ khiến em dừng chân. Ngày nào anh cũng ăn mặc chỉn chu mà nửa tháng trời vẫn không gặp được em. Cho đến hôm Hứa Trì đến tìm, cà phê của nó hắt bẩn áo sơ mi anh. Anh tức gi/ận chạy về thay đồ.
Nhưng chưa kịp ra khỏi nhà, Hứa Trì đã quay lại, hớn hở khoe vừa xin được WeChat của một chị xinh đẹp.
Trái tim anh vỡ vụn.
Anh biết đó là em. Em cũng xinh đẹp, cũng thích những cậu trai điển trai.
Anh cầm điện thoại Hứa Trì, thấy em chuyển cho nó 5 tệ 2. Đây là biểu hiện của sự thích thú. Nhưng anh bảo Hứa Trì rằng em xót nó như xót thằng ăn mày, nó cãi nhau với anh. Anh cũng khăng khăng nói em chẳng thèm để mắt, Hứa Trì tức đến mức đòi đ/á/nh cược.
Anh biết không nên cá cược, em thích những chàng trai ngoan ngoãn thuần khiết.
Nhưng khoảnh khắc ấy, anh đáp lại Hứa Trì: "Có gì mà không dám? Thua thì đền tao năm mươi nghìn tệ". Kỳ Hạ cũng nhảy vào hùa theo.
Thế là anh ôm hy vọng, chờ em phát hiện nó dùng em làm trò cá cược, em sẽ không chọn nó.
Và anh đã đợi được.
Em mở tiệm đàn mới cho Hứa Trì, anh cố tình dẫn nó đến để em nghe thấy những lời nó nói. Cuối cùng em cũng nhìn thấy anh.
Anh nhận điện thoại của em, chạy đến tiệm đàn, dương cầm cho em nghe, hôn em như dâng hiến, khoe khoang ưu điểm, mong em chọn anh làm người đồng hành mới.
Nhưng em không nhận ra anh, cũng chẳng nhớ tên anh. Em add WeChat anh lần nữa.
Em chỉ muốn trả th/ù ba thằng nhóc không biết trời cao đất dày bọn anh thôi.
Em nói được làm được.
Anh hiểu hơn ai hết sức hút vô tận của em. Kỳ Hạ rồi sẽ không kìm lòng được, nhưng em thì không bao giờ mất kiểm soát.
Em yêu tự do, gh/ét xiềng xích, kháng cự lại chân tình.
Em cũng sẽ không yêu anh, chắc 9999 phần vạn đấy.
Nhưng anh không thể khoanh tay đứng nhìn. Anh phải làm gì đó để c/ứu vãn tình yêu này. Anh dám lấy mạng sống thề rằng mình chính là mẫu người lý tưởng của em.
Thế nên anh đề xuất ván cược này.
Ván cược không phải đặt vào Kỳ Hạ, mà là đặt cược vào anh và em.
Cược xem em có yêu anh không.
Cược rằng nếu giữa chừng em động lòng, em sẽ vì anh mà hủy bỏ ván cược.
Không phải anh cho mình quan trọng, anh chỉ muốn thấy em d/ao động vì anh. Hoặc giả như, anh muốn thấy một quyết tâm khác từ em - sự quả quyết rằng em sẽ không bao giờ yêu anh.
Anh thua cuộc.
Rõ ràng em đã rung động vì anh vô số lần.
Đúng như vậy, anh chính là hình mẫu lý tưởng của em. Nhưng với tình yêu, em đã không còn lý tưởng nữa rồi.
Dù vậy, anh vẫn muốn ở lại bên em.
Như cách vượt qua dị ứng không phải bằng th/uốc men, mà bằng cách đối mặt với chính mình.
Bởi anh chưa bao giờ bước ra khỏi mùa đông Berlin năm ấy.
- Sầm Xuyên
Hết
Bình luận
Bình luận Facebook