Lục Toại thực sự không nên có mặt ở đó.
Hắn đáng lẽ phải bận rộn họp hành trong công ty nhỏ khởi nghiệp bằng số vốn sáu triệu, tan làm cùng đối tượng hẹn hò chất lượng do mai mối giới thiệu dùng bữa tối.
Nghe tin Lục Phương qu/a đ/ời, hắn chỉ khựng lại đôi chút, thở dài: "Ông chủ Lục kia ch*t rồi à?" Rồi tiếp tục sống cuộc đời của mình.
Nhưng hắn không làm thế.
Hắn đi/ên cuồ/ng thoát khỏi kịch bản, một lần nữa chất vấn tác giả:
"Nếu đây là một tác phẩm văn học c/ứu rỗi, vậy tại sao... chỉ có tôi và Lục Phương không được c/ứu rỗi?"
"Tại sao tình cảm của tôi chỉ bị phớt lờ qua vài dòng, rồi biến mất vĩnh viễn?"
"Tại sao bối cảnh quen biết từ thuở nhỏ của chúng tôi bị vứt bỏ dễ dàng như thế?"
Tác giả không hiểu tại sao tra nam mà cũng đòi được c/ứu rỗi, nhưng vẫn hào phóng viết thêm phiên bản "if".
Thế là câu chuyện quay về bờ biển, Lục Toại như đi/ên lao ra đê chắn sóng, túm lấy vai Lục Phương.
Cố ý tiếp cận thì sao? Giả ng/u nuốt hổ thì sao? Th/iêu thân lao vào lửa thì sao?
Dù biết anh là kẻ bạc tình vô nghĩa, là tên khốn nạn, nhưng tôi yêu anh mà.
Tôi yêu anh.
Từ khoảnh khắc anh được viện trưởng dắt tay, đứng sáng bừng trước mặt tôi, vận mệnh đã bắt đầu vận hành.
Không nhớ tôi cũng được, tôi sẽ khiến anh nhớ.
Và sẽ c/ứu anh lần nữa, lần nữa.
Rốt cuộc, đây vẫn là một câu chuyện c/ứu rỗi mà.
Bình luận
Bình luận Facebook