TRỜI SINH MỘT ĐÔI

Chương 7

30/10/2025 16:43

29.

Không nhớ rõ đã hôn mê bao lâu. Khi tôi tỉnh lại, anh trai tôi đang gục bên giường khóc nức nở.

“Em đ/ộc lập kiểu gì thế…? Cho em biệt thự em không ở… lại chạy đi chen chúc trong ký túc xá, cũng không chịu để người của anh bảo vệ em toàn diện, sao em lại không nghe lời như thế chứ…?”

Đường đường là một Tổng giám đốc công ty mà khóc lóc đến mức nước mũi, nước mắt tèm nhem cả mặt.

Tôi: “...Cút đi.”

Anh trai tôi gi/ật mình. Vội vàng tìm bác sĩ đến, quan tâm tình hình của tôi.

Biết tôi đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói nặng trĩu bảo: “Mẹ bị em dọa đến mức ngất xỉu, giờ vẫn chưa hoàn h/ồn, ba đang ở bên đó trông nom.”

“Hai người h/ãm h/ại em đã bị bắt rồi. Bảo bối đừng sợ, có anh lo mọi chuyện!”

Tôi chậm rãi chớp mắt, hỏi: “Thiệu Dã đâu?”

“Ý em là người đưa em đến bệ/nh viện ấy hả? Lúc em đang được cấp c/ứu, anh ta suýt phát đi/ên, gây náo động lớn lắm.”

“Sau đó anh chuyển em sang bệ/nh viện tư, anh ta cũng tìm đến, nhưng anh thấy người này rất nguy hiểm, không cho bảo vệ thả vào.”

Tôi chìm vào im lặng.

30.

Lúc này tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không khí ẩm ướt, se lạnh.

Anh trai tôi đứng dậy đóng cửa sổ. Không biết nhìn thấy gì, anh ấy nói: “Bảo bối, có phải em đã gây th/ù chuốc oán với ai rồi không?”

“Nhưng lỡ gây thì cũng không sao.” Anh trai tôi ngồi lại bên giường, nắm tay tôi áp vào mặt, bao dung nói: “Anh sẽ giải quyết cho em.”

Tôi vung tay, khẽ tặng anh ấy một cái t/át, “Đó là người yêu em, thả anh ấy vào.”

“…”

Anh trai tôi lúc đi ra sắc mặt xanh mét, nhưng tới tối thì anh ấy quay lại.

Anh ấy quẳng một xấp tài liệu trước mặt tôi, “Gia đình không đồng ý em ở bên người này.”

“Lý do?”

Anh trai tôi đ/au khổ nói: “Lý do là vì anh ta rất nguy hiểm! Bề ngoài là làm bất động sản, nhưng sau lưng toàn là thế lực ngầm! Em có biết thế lực dưới trướng anh ta lớn đến mức nào không?”

“Hơn nữa cái dáng vẻ của anh ta, chỉ một cú đ.ấ.m là có thể đ/á/nh c.h.ế.t em! Một alpha đơn thuần, yếu ớt mà xinh đẹp như em, sau này bị bạo hành gia đình cũng không có chỗ mà khóc!”

“Tóm lại là một câu, anh không đồng ý!”

31.

Tôi cũng chỉ có một câu, “Không đồng ý, từ nay về sau, em tuyệt đối không thèm để ý đến anh nữa.”

Anh trai tôi mặt mày đen sạm. Đóng sầm cửa bỏ đi.

Nửa đêm, Thiệu Dã đến.

Trong lúc tôi nửa tỉnh nửa mê, cảm giác có người đang nắm tay tôi và hôn.

“Anh trai em nói đúng, là anh không bảo vệ tốt cho em, anh không xứng với em…”

“Sau khi ở bên em, anh mới cảm nhận được tình yêu có vị gì, Nhuận Triết… Cả đời này của anh xem như đổ gục vì em rồi.”

Cơ thể tôi vẫn còn chút yếu ớt. Tôi không mở mắt, chỉ lặng lẽ lắng nghe lời thì thầm của Thiệu Dã.

“Hôm nay đi khám, mới phát hiện mẹ kiếp nó anh có cục cưng trong bụng rồi, một tháng tuổi, em còn trẻ, dù không muốn cũng không sao, anh sẽ sinh ra, sau này tự mình nuôi…”

Hả? Tôi mở choàng mắt, gi/ật mình ngồi bật dậy giữa lúc bệ/nh tật, “Đưa tờ siêu âm cho em xem!”

Biểu cảm Thiệu Dã ngây ngốc: “Em chưa ngủ à?”

Tôi lặp lại: “Đưa tờ đơn cho em xem.”

Thiệu Dã quan sát kỹ sắc mặt tôi, dường như x/á/c nhận tôi không có ý phản cảm, liền đưa bản báo cáo cho tôi.

Tôi lặng lẽ xem hai phút, không nhịn được nói: “Chắc chắn là từ lần đó rồi.”

Thiệu Dã: “Lần nào?”

Tôi đáp: “Lần ăn cà phê hạt đó.”

Tôi nói nếu có mùi sữa thì tuyệt vời nhỉ? Lúc đó Thiệu Dã thở dốc cười, nói điều đó phải xem cậu có bản lĩnh không.

Bây giờ xem ra là có bản lĩnh.

32.

Việc đầu tiên sau khi xuất viện, là chính thức ra mắt gia đình.

Thiệu Dã đơn giản và th/ô b/ạo đặt một tờ sính lễ xuống: “Có thể đính hôn trước, đây là tấm lòng của cháu.”

Tôi quét mắt qua. Không nhìn rõ lắm, chỉ thấy dòng đầu tiên viết một hòn đảo tư nhân.

Ban đầu, ba mẹ tôi không đồng ý. Nhưng sau khi biết Thiệu Dã mang th/ai, sự đề phòng về thân thế phức tạp của anh ta mới tan biến.

Cuối cùng mẹ tôi mặt mày tươi rói, nhét chiếc vòng Phỉ thúy gia truyền vào tay Thiệu Dã, “Từ nhỏ, sức khỏe của Nhuận Triết đã không tốt, giờ tìm được một nửa kia ưu tú như con, ta cũng yên tâm rồi…”

Anh trai tôi biết tin, tối đó vội vàng từ công ty chạy về nhà.

Anh ấy khóc la om sòm dưới lầu: “Ba mẹ đi/ên rồi sao? Em trai con làm sao có thể ở bên cái tên thô lỗ đó!”

Gây náo lo/ạn một hồi. Cuối cùng bị ba tôi gọi bảo vệ đuổi đi.

Trong phòng, tôi gối đầu lên cánh tay Thiệu Dã, hỏi anh: “Trước khi đến, sao anh không nói với em là anh định cầu hôn?”

“Không vui sao?” Thiệu Dã nói, “Là anh nóng vội, muốn sớm định ngày với em.”

“Anh đã làm hết việc của em rồi, vậy em phải làm sao đây?” Tôi hé môi cười nhẹ nhàng với Thiệu Dã.

Anh như bị mê hoặc, vô thức cúi xuống hôn tôi.

Trong lúc môi lưỡi giao triền, Thiệu Dã khàn giọng nhắc đến một chuyện khác: “Từ Tử Hiên lúc bị thẩm vấn nói, là chính em đã ném chai th/uốc xuống ban công.”

Biểu cảm tôi khựng lại. Thiệu Dã ngẩng đầu, đồng tử sâu thẳm, “Có thật không?”

Tôi nghiêng đầu đi, cúi mắt nói: “Anh yêu đang nói gì vậy? Em không hiểu.”

Thiệu Dã nhéo cằm tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào anh, “Tên nhóc tóc vàng nói em là trà xanh, nhưng sao anh càng nhìn, lại càng thích cậu nhóc đáng c.h.ế.t này thế nhỉ?”

“…”

Thiệu Dã lại hôn lên môi tôi một cái, “Cho dù có là thật hay không, anh cũng không muốn em làm những việc tổn thương bản thân như vậy.”

“Anh chỉ muốn em biết, em không bị thương, anh vẫn đ/au lòng cho em.”

“Em không cần khóc, anh vẫn cho em kẹo.”

Danh sách chương

5 chương
30/10/2025 16:43
0
30/10/2025 16:43
0
30/10/2025 16:43
0
30/10/2025 16:43
0
30/10/2025 16:43
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu