Sau vết thương lành hẳn, dẫn Thần nhà chuyến.
Dù con dâu là con thì cũng phải đưa cho biết chứ.
Mẹ rõ mối qu/an h/ệ giữa hai tôi, cứ tưởng bạn học đến nhà chơi.
Bà kéo Thần bắt đầu khen ngợi hết lời.
Tôi đứng bên cạnh âm thầm trò hài, ơi, lát nữa sẽ nổi đâu.
Giang Thần làm cho khó xử.
Anh liếc nhìn thấy có giúp thì thở dài tiếng.
Rồi cúi xuống gì đó bên tai tôi.
Cả hai liếc cái đầy ẩn bước phòng.
Hả? Làm gì vậy?
Tôi đi lại ruột trước cửa, giống như người chồng đang chờ vui từ phòng sinh.
Hoặc chờ Thần đuổi ra bằng chổi.
Dù sao cũng chỉ mông bằng chổi thôi.
Ăn miếng trả miếng đó mẹ! Tôi thầm cổ vũ cho mẹ.
Sợ tìm thấy chổi, còn cố để chổi ở nơi dễ thấy trước cửa.
Chờ đợi lúc lâu.
Không ngơd kết quả khiến choáng váng.
Mẹ tươi cánh tay Thần bước ra.
Tôi vội bước tới hỏi nhỏ Thần.
"Anh à?"
Anh mắt tôi, "Nói hết rồi."
Mẹ cũng gật đầu, các c/on biết hết rồi."
"Gì cơ?" Tôi kinh ngạc, và bất mãn,
"Mẹ, cứ thế con hả?"
Mẹ phì phì mấy "Nói năng khó nghe thế."
"Có sao đâu, Đại Tráng Đản nhà bên cạnh cũng thế mà, người hai đứa nó thấy đẹp bằng tiểu đâu."
Đại Tráng Đản cũng thế? Tôi sốc ba lần.
"Nhưng mẹ..." Tôi do dự định cố gắng thức mẫu tử mẹ.
Mẹ thở dài,
“Đúng là đất lành chim đậu, biết trước con như thì cố nuôi con như nữa, sao bây giờ con còn cổ hơn cả vậy?"
Mẹ nhiên gì chẳng hiểu gì cả?
Cái gì trời?
Cuối cùng mơ màng màng, ăn xong cơm trưa, đẩy lên Thần.
Bình luận
Bình luận Facebook