Thấy có tác dụng, tôi vội vàng nói tiếp: "Trên trán em, bên trái có một vết s/ẹo nhỏ, là năm em mười tuổi ngã cầu thang mà có."
"Mười một tuổi đi bệ/nh viện c/ắt bao quy đầu, ra ngoài còn ôm anh khóc nhè."
"Năm mười bốn tuổi lần đầu tiên... cậu lén dậy giặt quần đùi, không ngờ bị anh nhìn thấy!"
"Còn nữa..."
"Đủ rồi!" Thẩm Mục Xuyên đỏ bừng mặt, gân xanh trên trán nổi lên, giọng mang theo vài phần phẫn nộ.
Nó nhìn tôi thật sâu, xách cặp sách dưới đất lên rồi quay người bỏ đi.
Tôi vịn tường đứng dậy, bụng đ/au âm ỉ khiến tôi hít một hơi lạnh.
Thằng nhóc này, ra tay đúng là mẹ nó đ/ộc thật.
Nhìn bóng lưng nó càng lúc càng xa, tôi ôm bụng, vội vàng chạy theo.
2
Không biết đã băng qua bao nhiêu khúc quanh, cuối cùng thằng bé dừng lại trước một tòa chung cư cũ kỹ.
Lối đi bừa bộn, những mảng tường bong tróc, ánh đèn trên trần nhấp nháy liên tục, tất cả đều toát lên vẻ tồi tàn của nơi này.
Thẩm Mục Xuyên thành thạo lấy chìa khóa mở cửa.
Tôi nhíu mày—thằng bé sống ở chỗ như thế này sao?
Bước theo vào trong, nhìn khắp căn nhà quen thuộc, tôi không khỏi ngẩn người.
Tôi nhớ ra rồi, đây chính là căn phòng tôi đã thuê trước khi nổi tiếng.
Tôi là một cô nhi, không cha không mẹ.
Sau khi học xong cấp ba, không có tiền học đại học, tôi sớm phải ra ngoài làm việc.
Năm tôi mười tám tuổi, tôi gặp được Thẩm Mục Xuyên.
Thằng bé đứng trong một con hẻm nhỏ, người đầy bụi bẩn, chiếc bánh bao trên tay bị một tên thanh niên tóc vàng hất rơi xuống đất.
Ban đầu, tôi không định can thiệp mà chỉ định đạp xe rời đi.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại ngoảnh đầu nhìn lại.
Kết quả, tôi bắt gặp ánh mắt đen láy của thằng bé.
Đôi mắt ấy đỏ hoe, nhưng trong ánh nhìn tràn đầy sự quật cường, kiêu ngạo, xen lẫn chút khát khao.
Tôi khựng lại một chút, dường như thấy chính mình trong quá khứ qua ánh mắt ấy.
"Ch*t ti/ệt."
Tôi khẽ mắ/ng ch/ửi, rồi bất lực quay xe lại.
Đuổi gã thanh niên tóc vàng đi, tôi ngồi xổm xuống hỏi thằng bé tên gì.
“Thẩm Mục Xuyên." Nó đáp.
Họ Thẩm.
Tôi nhếch mép cười, thật đúng là có duyên.
“Muốn đi theo tôi không?” Tôi hỏi.
Thằng bé nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức khi tôi mất kiên nhẫn đứng lên định rời đi, nó bất ngờ nắm lấy tay tôi.
“Ba.” Nó rụt rè gọi.
Tôi nghẹn họng, nhìn thằng bé một cách kỳ quái.
Nghĩ cũng phải thôi, tôi nuôi nó, cho nó ăn, gọi một tiếng ba cũng không sai.
Nhưng chẳng hiểu sao, tôi thấy không thoải mái chút nào.
“Gọi là anh.”
“Anh." Thẩm Mục Xuyên ngập ngừng rồi nhanh chóng sửa lại cách xưng hô.
Tôi hài lòng gật đầu.
Vậy mới dễ chịu.
Bình luận
Bình luận Facebook