20
Tôi mở to mắt, choáng váng.
Bùi Uyên… anh…
Tôi cau mày, nghĩ rằng anh đang đùa.
Tôi đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng bị anh nắm lấy cổ tay và ép lên đỉnh đầu.
"Ưm! Anh định làm gì?"
Anh cúi người xuống, bóng của anh hoàn toàn phủ lấy tôi.
Đôi mắt chứa đầy tình yêu mãnh liệt, không chút che giấu, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến tim tôi đ/ập mạnh và sợ hãi.
"Lục Thu, khi cậu ta bảo em đi ch*t, em có buồn không?"
Tôi khựng lại, không thể không nghĩ đến ánh mắt h/ận th/ù của Phương Tư Mặc.
Nỗi đ/au đã bị lãng quên bỗng trỗi dậy.
Bùi Uyên tiến sát gần hơn, nhưng không hôn tôi.
Anh chỉ đặt một nụ hôn lên cổ tay tôi, nhẹ nhàng tựa lông hồng.
"Nhưng bây giờ em cũng có thể làm thế với tôi, tôi sẽ không buồn."
"Chỉ cần là điều em nói, tôi sẽ mãi mãi không buồn."
"Dù em có bảo tôi ch*t, tôi cũng sẽ chấp nhận."
Cằm tôi bị nâng lên, nước mắt lăn dài trên má, từng giọt đều bị nụ hôn của anh cuốn lấy.
"Lục Thu, quái vật sinh ra là để ở bên quái vật. Chúng ta mới là một cặp trời sinh."
Tình yêu cuồ/ng dại thế này, đáng ra phải là điều kỳ lạ.
Nhưng vì nó quá tương đồng nên tôi lại cảm thấy một chút dịu dàng khó nói.
21
Tình cảm của Bùi Uyên dành cho tôi không hề bình thường.
Nhưng chẳng lẽ tình cảm tôi dành cho Phương Tư Mặc là bình thường sao?
Đứng giữa hai luồng cảm xúc, tôi không có sức để đ/á/nh giá.
Nhà họ Hách tổ chức tiệc sinh nhật cho ông cụ và tôi được mời đến dự.
Hôm đó, Bùi Uyên nhất quyết muốn chọn phụ kiện cho tôi.
Người đàn ông cao lớn cúi đầu, chăm chú thắt cà vạt cho tôi, như thể cả thế giới chỉ còn lại anh và tôi.
Ánh mắt anh dừng lại trên môi tôi, ngày càng nóng bỏng.
Cảm xúc trong đôi mắt Bùi Uyên dần dần mất kiểm soát.
Cuối cùng, anh ép tôi vào cánh cửa tủ quần áo, hơi thở dồn dập hòa lẫn vào nhau.
Hình ảnh tôi trong đôi mắt anh hơi khác so với thường ngày.
Chiếc kính mạ vàng bị anh tháo ra và ném xuống đất một cách hờ hững.
Khuôn mặt tôi luôn bình tĩnh tự chủ giờ đây lại lộ ra vẻ bối rối.
Đôi môi bị cắn đến đỏ rực, như trái cây chín mọng sắp rữa nát.
"Bùi Uyên, đừng… đừng như vậy."
Tôi đưa tay định đẩy anh ra, nhưng khi vừa chạm vào người anh, tôi bị hơi nóng từ cơ thể anh làm cho sợ hãi mà lùi lại.
"Nếu em không muốn, có thể đ/á/nh tôi, m/ắng tôi, thậm chí gi*t tôi!"
"Nhưng Lục Thu, tôi sẽ không để em có cơ hội đẩy tôi ra."
Khoảnh khắc môi chạm môi, toàn thân anh run lên, ánh mắt đỏ rực như lửa địa ngục.
Yêu anh hoặc bị anh nung chảy, chỉ có hai lựa chọn ấy.
Tôi bị anh nhấc bổng và đặt xuống chiếc giường mềm mại.
Chiếc cà vạt được thắt cẩn thận giờ đây lại được đôi tay đó tháo ra.
Áo quần bung ra, mặt vùi vào gối, cố nén những tiếng nức nở.
Ngón tay bám ch/ặt vào tấm trải giường đen.
Đen và trắng giao thoa.
"Lục Thu, nhìn tôi. Tôi muốn em nhìn thấy mình được tôi ôm trong vòng tay."
"Lục Thu, tôi yêu em. Yêu đến mức muốn hòa em vào m/áu thịt tôi!"
Anh thì thầm từng lời yêu thương bên tai tôi, không dừng lại, không muốn ngừng.
Nước mắt tôi lăn dài, ngón tay yếu ớt để lại vết cào trên lưng anh.
"Kẻ đi/ên… đúng là kẻ đi/ên!"
Tôi m/ắng anh, nhưng anh chỉ cười.
"Có một cuốn sách nói rằng yêu một người thì nên đứng từ xa và lặng lẽ chiêm ngưỡng, nếu đến quá gần sẽ chẳng còn thấy được vẻ đẹp ban đầu."
"Nhưng Lục Thu, tình yêu của tôi không như thế!"
"Mỗi bước gần em, tôi càng thêm đắm say, chẳng thể dứt ra được."
Bình luận
Bình luận Facebook