Lục Bà mặt mày ảm đạm
"Ban ngày sẽ xử lý lại… Còn hai ngày nữa thôi. Mọi người tự lo cho thân mình đi."
Bác gái nhìn ra ao mặt c/ắt không còn hột m/áu, mãi đến khi anh họ gọi mấy tiếng mới hoàn h/ồn.
"Cô thấy hình như chú ba đứng dậy rồi."
Cô út r/un r/ẩy tựa vào gốc cây.
"Phải... anh ba sống lại rồi."
Những người khiêng qu/an t/ài đã đi hết, bên ao chỉ còn lại gia đình tôi và Lục Bà.
Anh họ cầm đèn pin chiếu xuống mặt nước.
Bên cạnh bà nội, th* th/ể chú ba đang dựng thẳng đứng, đầu chúi xuống đất.
Giọng cô út run bần bật:
"Tiếp theo... đến lượt tôi sao?"
"Đứa con thứ hai nhà các ngươi sống ch*t thế nào rồi?"
Dưới ánh trăng, mặt Lục Bà hiện lên vẻ gh/ê r/ợn:
"Lần trước hỏi thằng cả, nó bảo thằng hai cãi nhau với vợ rồi bỏ đi bảy năm nay."
Mẹ tôi siết ch/ặt tay tôi.
Tôi khẽ hỏi:
"Ba... ba còn sống không mẹ?"
Mẹ chưa kịp đáp, cô út đã khóc nức nở:
"Anh hai chắc ch*t rồi, ch*t từ bảy năm trước rồi!"
Bác gái đứng bên quát khẽ:
"Đừng có nói bậy!"
"Bà nói dối! Ba Đậu Oa không ch*t! Không ch*t! Tháng trước ông ấy còn gửi thư cho tôi!"
Mẹ tôi đột nhiên đi/ên cuồ/ng đẩy cô út ngã sóng soài.
Tôi không nhớ rõ mặt ba, nhưng trong làng có người bảo ba tôi theo bà góa làng bên, kẻ lại nói ông đi tù.
Tôi không dám hỏi mẹ về ba, vì mỗi lần nhắc đến ông, bà lại nổi đi/ên đ/ập phá đồ đạc.
Bình luận
Bình luận Facebook