Tôi sầm mặt lại: "Nhà đầu tư còn xen vào chuyện này làm gì? Biến ra chỗ khác!"
Vừa giơ tay định uống tiếp thì ly rư/ợu đã bị Lương Thận Chi gi/ật lấy, một hơi uống cạn. Tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng không nỡ làm hỏng bầu không khí đang vui vẻ, phá hỏng hứng thú của mọi người.
Thế là lại cầm thêm một ly từ tháp champagne. Nhưng còn chưa kịp đưa lên môi, lại bị Lương Thận Chi gi/ật đi uống sạch. Tôi trừng mắt nhìn anh, tiếp tục lấy. Lương Thận Chi nhìn tôi, tiếp tục uống.
Cứ như vậy, tôi lấy – anh gi/ật – anh uống, qua lại đến hơn chục ly. Thật sự là quá nhảm nhí, quá trẻ con!
Tôi không nhịn được nữa, ghé sát m/ắng nhỏ: "Lương Thận Chi, anh có bệ/nh thì đi chữa đi, đừng có lo chuyện bao đồng nữa! Tôi có một người bố là đủ rồi!"
Má Lương Thận Chi hơi đỏ, ánh mắt cũng trở nên khó đoán. Anh nhìn chằm chằm vào tôi, trong vẻ nghiêm túc xen lẫn một chút van nài. Tôi quay đầu không thèm nhìn nữa, thì bất ngờ bị anh kéo tay lôi đi.
Trên đường tôi giãy giụa mãi, nhưng vẫn bị lôi tới ban công. Không còn ai khác ở đây. Tôi yên tâm ch/ửi um lên: "Lương Thận Chi, anh đúng là âm h/ồn bất tán! Anh gh/ét tôi thì sao còn cứ dính lấy tôi, còn giúp tôi, còn quan tâm tôi làm gì? Giờ anh còn diễn cái quái gì ở đây?!"
Thấy anh không trả lời, tôi liền túm lấy tay anh, cắn mạnh một phát. Cắn đến mức má cũng tê nhức mới chịu buông ra.
Bầu trời chỉ lác đ/á/c vài ngôi sao, thỉnh thoảng pháo hoa lại n/ổ lách tách trên nền trời đêm. Lương Thận Chi vẫn không buông tay. Chỉ khẽ nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt loáng thoáng ánh sáng của pháo hoa.
Khi không khí yên tĩnh lại, tôi nghe anh khẽ nói: "Không phải gh/ét."
"Tôi nghe không rõ, anh nói gì?"
Anh nhỏ giọng lặp lại: "Không phải gh/ét… cũng không phải đang diễn." Giống như một con chó to tướng bị ấm ức.
Phi, buồn nôn!
Tôi tức gi/ận hét lên: "Q/uỷ mới tin anh!" Quay người định đi. Lại bị Lương Thận Chi ôm ch/ặt từ phía sau.
Anh cuống cuồ/ng nói: "Anh có bằng chứng mà!" Nói xong liền buông tôi ra. Tay run run kéo ra một sợi dây chuyền bạc từ cổ, trên đó treo một chiếc nhẫn trơn.
Lương Thận Chi tháo nhẫn xuống, giơ lên trước mặt tôi. Nói: "Đây là chiếc nhẫn anh tự làm ở tiệm thủ công, vào hôm trước ngày kỷ niệm hai năm của chúng ta. Vì muốn tự tay làm, nên anh không thích mấy cái nhẫn sản xuất hàng loạt trong nước…"
"Hôm kỷ niệm anh đã đeo nó vào tay em. Vì sợ em đi m/ua nhẫn trước, nên anh mới lấy cớ này nọ…"
Giọng anh nhỏ dần, như rất đ/au lòng: "Không ngờ em thật sự lại chạy sang tận Nam Phi m/ua… Anh đã hối h/ận rất lâu, nhưng lại sợ em gi/ận, nên vẫn không dám đưa ra."
"Hừ…" Tôi cười lạnh một tiếng, nói: "Bịa chuyện thì cũng phiền Lương tổng dùng chút tâm huyết đi, loại nhẫn này ngoài đường đầy rẫy."
Lương Thận Chi lắc đầu, luống cuống đưa cho tôi, nói vội: "Không phải đâu! Em nhìn kỹ đi, mặt trong nhẫn có khắc tên viết tắt và ngày tháng của chúng ta, anh tự tay khắc mà!"
Tôi nhận lấy. Ngay giây tiếp theo liền vung tay, ném thẳng chiếc nhẫn xuống đài phun nước khổng lồ bên dưới.
"Cho dù ba năm trước anh thật sự không gh/ét tôi, thì sao chứ?"
"Lương Thận Chi." Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt hoe đỏ của anh. Nói rõ ràng từng chữ từng câu: "Bây giờ, là tôi… gh/ét anh."
Bình luận
Bình luận Facebook