Tiêu Thượng Hoài dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ta:
"Vận mệnh vô thường, phúc họa khó lường, vậy lấy chân tâm đổi chân tâm. Ngươi cứ xem như... ta đã tâm duyệt ngươi từ lâu rồi."
Bị ta ám sát ba lần, lại nói tâm duyệt ta?
Lừa q/uỷ chắc?!
Nhưng tình ý trong mắt hắn, hơi ấm trên người hắn, chẳng giống như đang giả vờ.
Thế nên, ta do dự hồi lâu, rồi đáp: "Làm."
Tiêu Thượng Hoài bật cười khẽ, trong mắt như tràn ra một hồ xuân thủy.
Một ý nghĩ đ/áng s/ợ đột nhiên nảy lên trong đầu ta.
Chẳng lẽ... ta vốn dĩ là đoạn tụ?!
Kẻ trúng mỹ nhân kế thực ra là... ta?!
Bình luận
Bình luận Facebook