10
“Rửa mặt rồi hẵng ngủ.”
Anh nói một câu rồi quay lưng đi ra.
Tôi vội vàng đi theo.
“Anh chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho em sao?”
Anh không trả lời.
Nhưng tôi thấy mọi thứ đã được bày sẵn, nhìn qua là biết là đồ dành cho con gái.
“Cảm ơn anh, em biết ngay mà, anh vẫn đối xử tốt với em nhất.”
Anh mở cửa, rời đi.
Còn lại mình tôi.
Nhưng tâm trạng tôi rất tốt.
Tôi có một giấc ngủ ngon.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi đến tiệm net.
Chỉ có một chị gái làm thu ngân ở đó.
“Anh trai em đâu rồi?”
Chị ấy liếc nhìn tôi: “Anh trai gì cơ?”
“Ừm, là người quản lý ở đây ấy?”
Chị ấy hướng ra ngoài hô một tiếng: “Phong Tử, em gái cậu tìm cậu này.”
“Ai cơ?”
Một người tên Phong Tử bước ra từ phía sau.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Anh ấy không phải anh trai em.”
“Tôi không có em gái.”
Một khoảng im lặng kéo dài.
“Vậy em tìm ai? Đã đủ tuổi chưa? Chưa đủ tuổi thì không được vào đây đâu.”
Tôi nhanh trí hỏi: “Anh Dã có ở đây không?”
Chị thu ngân và Phong Tử nhìn nhau, ăn ý đáp lại cùng lúc: “Ông chủ không có ở đây.”
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy giọng của anh trai: “Mày đến làm gì?”
“Hai người gạt em.”
Cả hai cúi đầu tiếp tục làm việc, không nói lời nào.
“Anh đi đâu vậy?”
Anh tôi cười khẩy, dường như thấy buồn cười, định móc gì đó trong túi, rồi lại thôi.
“Bắt đầu muốn quản tao rồi à?”
Anh gay gắt, tôi cũng không chịu thua.
“Hỏi thôi, không phạm pháp mà?”
Anh đi đến phía sau quầy, mở ngăn kéo lấy ra một viên kẹo cao su, ném vào miệng.
Vẻ mặt nhởn nhơ: “Không hợp lý, không hợp pháp, ngoại trừ vợ, không ai có quyền quản tao.”
“...”
“Cái đó…” Mặt tôi đỏ bừng, nhưng vẫn không dám nói gì thêm.
“Nhát gan.” Anh m/ắng nhỏ một câu.
“Ăn sáng chưa?” Anh nhướn mày hỏi tiếp.
Tôi thành thật lắc đầu.
“Tự vào trong hâm đồ ăn.” Anh lấy từ tủ lạnh ra một túi bánh bao.
Nhưng trong bánh bao lại có hành.
Tôi nhẹ nhàng đẩy nó về phía anh: “Em no rồi.”
“Dạ dày nhỏ à? Mới ăn hai miếng đã no?”
“Có hành.” Tôi cắn môi.
“Sao nhiều chuyện thế?”
“Anh không biết là em không ăn hành à?”
“Mẹ nó…”
Anh chưa kịp nói hết, tôi cúi đầu định bỏ đi.
Dù sao anh cũng thấy tôi phiền phức.
Anh giữ tay tôi lại: “Đi đâu?”
“Không đi đâu cả.”
“Có thái độ? Lại muốn giở trò bỏ nhà đi hả?”
“Em tự đi xuống dưới ăn.”
“Nếu đã chê tao đối xử tệ thì đừng có bám ở đây nữa.”
Tôi nén nước mắt, bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook