Mạnh Hoài Chu hất cửa bước vào với gương mặt cau có, cả phòng họp lập tức im bặt. Mọi người đều cúi đầu, không dám ngước mắt nhìn thẳng.
Ngồi xuống ghế xoay, anh phóng màn hình máy tính trình chiếu số liệu quảng cáo tháng trước. Dù doanh thu đã tăng gấp mấy lần, anh vẫn nhíu mày im lặng.
Cũng dễ hiểu thôi, ông chủ nào chẳng tham lam. Kệ anh vui hay không, trong lòng tôi cứ phấn khích đi/ên cuồ/ng.
Hí hửng nhắn tin trêu chọc người yêu qua mạng: [Anh yêu à, em nói thật nhé, lương tháng này chưa có nên em hết tiền rồi.]
Tôi còn không tưởng tượng ra được đối phương sẽ ngượng ngùng thế nào.
Tin vừa gửi, tôi không nhận ra mình nhầm người, tiếp tục gõ bàn phím đi/ên cuồ/ng: [Anh yêu quá đẹp trai quá gợi cảm, muốn trượt cầu tuột trên cơ bụng của anh.]
Định bấm gửi, phòng họp vang lên giọng quát gi/ận dữ của Mạnh Hoài Chu: "Cút ra! Ở đây làm gì có ai là chồng cô."
Tôi chép miệng kh/inh bỉ, thì thầm với Lâm Lâm: "Ổng bị sao vậy? Mãn kinh à? Tuổi càng cao tính càng dữ?"
Lâm Lâm cứng đờ, nghiến răng nói khẽ: "Tôi khuyên cậu nên ngất đi cho xong."
Tôi đờ người, liếc mắt thấy cửa sổ chat trên màn hình. Linh cảm chẳng lành. Quay đầu nhìn - trời sập rồi!
Đồng nghiệp trong phòng đều trợn mắt nhìn tôi. Khoảnh khắc sụp đổ của kẻ làm thuê chỉ diễn ra trong đúng một nốt nhạc. Tôi quên chuyển đoạn chat!
Giấu điện thoại dưới bàn lén lút nhắn tin quả là thảm họa! Cũng không hiểu sao avatar của sếp lại giống y chang người yêu qua mạng của tôi.
Khi x/ấu hổ, người ta thường trở nên bận rộn. Tôi giả vờ sắp xếp tài liệu, cuối cùng đứng dậy xịu giọng xin lỗi: "Em xin lỗi anh yêu, em nhắn nhầm người."
Không! Cái miệng hư này đừng có phát ngôn bừa nữa! Ngượng quá, hay là chuồn đi thôi.
Chưa kịp bước, tôi liếc thấy Mạnh Hoài Chu đang lạnh lùng nhìn mình: "Vô kỷ luật!"
Bình luận
Bình luận Facebook