"Đi đâu đấy?"
"Đi cầu thần tài!"
Tôi xông thẳng vào phòng Tống Ca.
Thật lòng mà nói, sau 5 năm không gặp, trong lòng tôi hơi run.
Nếu là 5 năm trước, đ/á/nh nhau chưa chắc đã thua. Nhưng giờ thằng khốn đó cao gần 1m88, còn nhỉnh hơn tôi vài phân, đúng là bực thật.
Vừa đi vừa hút th/uốc, đến cửa phòng Tống Ca thì thấy Chu D/ao Dao mặc đồ ngủ đang gõ cửa.
"Ca ca, anh ngủ chưa?"
"Chuyện gì?" Tống Ca mở cửa, trên người vẫn bộ đồ ngủ.
"Em muốn mượn sữa rửa mặt..."
Tôi đứng ch*t trân.
Trai gái trưởng thành hẹn hò nửa đêm.
Xem ra mình đến không đúng lúc rồi. Đang định quay lưng thì phát hiện phóng viên đang rình chụp ở hành lang. Định lên tiếng cảnh báo, nhưng Chu D/ao Dao không vào phòng. Sau khi bị từ chối, cô ta còn cố ý mặc đồ ngủ đi lại mấy vòng tìm góc đẹp. Tôi chợt hiểu ra trò này.
Đợi bọn họ chụp xong, tôi mới gõ cửa.
Bên trong rất lâu sau mới vọng ra giọng lạnh như băng:
"Ngủ rồi, có việc gì mai liên hệ quản lý của tôi."
Tôi nhấn giọng: "Là tao."
Im lặng hồi lâu, giọng trầm đáp:
"Đến làm gì?"
Ồ, với con gái thì dịu dàng, với tao lại lạnh nhạt thế à?
"Nói chuyện thì mở cửa ra! Đứng ngoài cửa làm sao mà... làm được?"
Ch*t ti/ệt, lỡ lời rồi.
"Ý tao là đứng ngoài cửa sao nói chuyện?"
"Ngủ rồi."
Tôi cười khẩy: "Ca, ngoài hành lang có phóng viên. Mày không muốn bọn họ biết chuyện của chúng ta chứ?"
Im lặng dài. Cuối cùng cánh cửa cũng mở.
Hắn vẫn mặt lạnh như tiền, mặc nguyên bộ vest quần dài kín cổng cao tường... Nhìn thế mà buồn cười.
Phòng hộ à?
Hắn liếc tôi: "Đóng cửa vào."
Cảnh giác cao thế?
"Hai thằng đàn ông có gì mà chụp? Chẳng lẽ chúng ta còn... chơi trò gì được sao?" Tôi chế nhạo.
Mặt hắn đột nhiên đen lại: "Từ Dã, nói năng cho có chừng mực."
"Không chừng mực thì sao?"
"Không muốn nói chuyện thì cút ngay!"
Ánh mắt hắn nén gi/ận dữ.
Cảm nhận được sự gi/ận dữ từ người hắn, tôi hơi sợ nhưng miệng vẫn cứng:
"Tống Ca, lửa khí mạnh thế? Dạo này thiếu đàn bà lắm à?"
Hắn im bặt, mắt như muốn nuốt sống tôi.
"Hay là... thiếu đàn ông?"
Ngay lập tức, hắn xông tới nắm cổ áo lôi tôi về phía cửa.
Hắn đi/ên rồi!
"Khoan đã! Đừng đụng vào tôi!"
"Tao đến để c/ầu x/in mày!"
"C/ầu x/in gì?"
Tôi giãy ra, muốn đ/á/nh nhau cho hả gi/ận nhưng vẫn cố nhún giọng:
"Đừng chọn Trần Lệ Lệ."
Hắn sững lại: "Thích cô ta?"
"Xinh đẹp lại giàu có, chị chị nào chả thích? Mày cũng đang thèm thuồng đúng không?"
Hắn không đáp, gương mặt càng lạnh băng:
"Nhường vì lý do gì?"
Tôi ngớ người. Đúng rồi, thằng khốn Tống Ca từ nhỏ tới lớn chưa từng nhường tôi thứ gì.
Thi cử tranh nhất, khiêu vũ tranh nhất, tán gái cũng tranh. Mỗi lần hắn đều đ/è đầu tôi, lũ con gái cứ như bị bỏ bùa mê mà theo hắn.
Lần duy nhất hắn không dám tranh là khi ở phòng tôi, bị tôi hôn mấy cái đã khóc nhè, vừa đụng vào đã van xin:
"Con trai với con trai không được..."
"C/âm miệng! Tao biết là không được, nhưng tao muốn làm mày gh/ê t/ởm."
"Không phải thích tranh à? Còn dám không?"
"Từ Dã, cậu còn nhỏ, không được học những thứ này ở đâu..."
"C/âm, gọi anh đi!"
"Không gọi à? Vậy thì chịu trận đi."
Ký ức dừng lại đây, tôi thừa nhận người mình đang nóng ran. Chắc là do muốn đ/á/nh hắn.
"Tao cần tiền, mày đã giỏi giang rồi, nhường một lần không được sao?"
Ánh mắt hắn dịu xuống đôi phần: "Cần tiền sao không trực tiếp đến xin tao? Định b/án thân à?"
B/án thân?
Mẹ kiếp, đợi đấy, có ngày tao sẽ làm mày khóc lần nữa.
Tôi cố ý áp sát môi hắn, chuẩn bị hôn: "Được, tao c/ầu x/in mày."
Bình luận
Bình luận Facebook