Giọng anh không có vẻ gì là tốt đẹp.
Tôi gi/ật b/ắn người, thành thật đáp: "Đồ này do ông cố nhà em truyền lại, có... có vấn đề gì sao? Anh nhìn ra điều gì à?"
Diệp Tiêu nhà làm nghề cổ vật lâu đời, am hiểu đủ loại đồ cổ.
"Xem kiểu dáng thì là đồ cuối Thanh đầu Dân Quốc, nhưng hoa văn này... hơi kỳ quái."
"Chỗ nào cơ?" Tôi hoàn toàn m/ù tịt, cúi sát xem kỹ: "Em thấy cũng na ná nhau mà."
"Em xem này. Bệ thờ Phật thường dùng chuỗi ngọc trang trí, cái này tuy có nhưng phía trên lại khắc vảy rắn. Tượng Phật thường dùng chu sa điểm nhãn, nhưng đồ này lại dùng màu đen."
Diệp Tiêu nhìn tôi: "Hay thế này, xưởng tôi có máy móc, mang về kiểm tra là biết ngay."
Vừa định gật đầu, tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Bồ T/át hiện ra, nàng mỉm cười:
"Đồ ngốc, lời đàn ông mà cũng tin? Hắn đang lừa con đấy."
Bình luận
Bình luận Facebook