Trong cơn chóng mặt, tôi bị Trần Khước Chi ôm ch/ặt đặt lên bồn rửa mặt. Mặt đ/á lạnh toát khiến tôi co rúm người lại, ngước mắt nhìn hắn đầy sợ hãi.
Ánh mắt sắc lạnh của hắn liếc qua tuyến thể sau cổ tôi, tay chống lên bồn rửa áp sát lại gần: "Nhìn thấy gì rồi?"
Tôi lắc đầu trong hoảng lo/ạn, tự trách mình xui xẻo khi chứng kiến cảnh hắn bị Omega kí/ch th/ích phát tình.
Tôi vốn là Beta, chẳng mấy nh.ạy cả.m với pheromone, nhưng ở gần như thế, nơi chóp mũi tôi lại thoáng ngửi thấy hương gỗ tùng lạnh lẽo từ người hắn.
Nhìn dáng vẻ tôi đáng thương, ánh mắt Trần Khước Chi khẽ d/ao động. Đầu ngón tay thô ráp lướt qua môi tôi, hắn cười nhạt:
“Beta, thật sự không thể đ/á/nh dấu sao?”
Tôi cắn ch/ặt môi, nước mắt bất giác rơi xuống.
“Trần Khước Chi… tôi cái gì cũng chưa thấy. Cậu đừng đối xử với tôi như thế.”
Hắn lặng đi một thoáng, rồi khẽ thở dài, vươn tay lau nước mắt cho tôi, còn trêu chọc:
“Cậu khóc cũng đẹp lắm, Quý Lý."
Tôi vội quay mặt đi, giọng nghẹn ngào cầu khẩn:
“Để tôi đi lấy th/uốc ức chế cho cậu nha, được không?”
Nhưng hắn lại cúi xuống, giam ch/ặt tôi trong vòng tay, nghiêng đầu nhìn chiếc gương phản chiếu hình ảnh của hai chúng tôi:
“Hay là… chúng ta làm một giao dịch. Cho tôi thử cảm giác đ/á/nh dấu Beta.”
Tôi r/un r/ẩy lắc đầu, nước mắt còn vương trên hàng mi:
“Cậu sẽ thất vọng thôi.”
Thế nhưng Trần Khước Chi lại dịu giọng, gần như thì thầm bên tai tôi:
“Nếu ba tháng sau tôi hết hứng thú, thì coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Tôi do dự giây lát, nhìn khuôn mặt của hắn ngày càng gần, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Đêm đó về ký túc, nhìn chiếc giường trống của hắn, lòng tôi bỗng dâng lên vị chua xót.
Bạn cùng phòng Phương Dư vỗ vai tôi: "Vẫn còn thích cậu ta à?"
Tôi nhớ lại lời Phương Dư từng nói: "Alpha cao quý như Trần Khước Chi chỉ phối ngẫu với Omega ưu tú, làm sao để ý Beta thấp kém như chúng ta."
Bình luận
Bình luận Facebook