Bảy rưỡi tối, mọi người đều tập trung ở dưới lầu.
Cô gái mặt tròn Vương Lâm cùng thành phố với tôi vẫn còn lề mề chưa xuống.
Chúng tôi đã đợi được mười phút, vẫn không thấy người đâu nên có hơi sốt ruột.
“Làm sao giờ? Nếu như cô ấy không tới thì chúng ta sẽ thiếu một người.” Dương Dịch nói.
Tôi nhìn những người xung quanh: “Ai ở gần cô ấy hơn không, chúng ta cùng đi lên xem sao.”
Trần Lan bước ra: “Cô ấy ở bên cạnh chỗ tôi, tôi với cậu đi thôi.”
Năm phút sau, tôi và Trần Lan quay lại.
“Chúng ta đi nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, hai người chúng tôi cùng bước ra ngoài.
Cả nhóm chúng tôi bắt xe đi đến khách sạn.
7 giờ 45 phút tối chúng tôi đã đến Khách sạn Trần Quang.
Sau khi xuống xe, mấy người kia nhanh chóng vây quanh tôi và Trần Lan.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Người phụ nữ váy đen đeo khẩu trang lên tiếng hỏi trước.
“Cô ấy ch*t rồi.” Trần Lan đáp.
Sắc mặt tôi cũng không khá hơn là bao.
“Bị gi*t, nằm trong phòng tắm, m/áu chảy khắp sàn, chúng tôi cũng không dám nhìn lâu.”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta chỉ có năm người thôi.”
Dương Dịch lại bắt đầu phát đi/ên, vò mái tóc rối bù, đi/ên cuồ/ng đ/á vào trụ đ/á tròn hét “Tôi không muốn ch*t!”, vô tình đã thu hút những người qua lại xung quanh khách sạn.
Tôi im lặng.
Cánh cửa xoay của khách sạn vẫn không ngừng xoay tròn, người đi ra đi vào rất nhiều.
Không, phải nói đều là những người đi ra.
Từ đầu cho đến giờ chưa có một người nào đi vào.
Lúc này một thanh niên b/éo lùn đi ra, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không hiểu nhìn cậu ta đang đi thẳng về phía mình: “Tạ Văn Bân.”
“Cậu là?”
“Trịnh Lỗi, tôi là Trịnh Lỗi.”
“Cậu thay đổi có hơi nhiều...” Lúc trước cậu ta là một tên g/ầy gò cơ.
Sau giây phút hoài niệm ngắn ngủi, chúng tôi cũng đã thoát ra khỏi nỗi đ/au mất đi cô gái mặt tròn.
Bây giờ chúng tôi có sáu người, không hơn không kém.
Bình luận
Bình luận Facebook