Hóa ra trấn trưởng từ lâu đã nhiễm đ/ộc nặng phải liệt giường.
Suốt thời gian qua, người đại diện duy nhất chỉ là con gái ông - Lisa.
Trong buổi tế lễ, Lisa đội hoa trắng trên đầu, nét mặt không giấu nổi u sầu.
Còn tôi cứ đăm đăm nhìn chiếc dây chuyển lam ngọc lấp lánh trên cổ cô ta.
Đột nhiên tôi thấy tò mò.
Tại sao cô ấy không hề bị nhiễm đ/ộc?
"Trên người cậu có khí tức của Nhân Ngư Vương."
Tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ.
Một phù thủy già mặc trang phục tế lễ nhìn tôi đầy sắc bén:
"Cậu có liên quan đến thứ đó..."
"Phải." Tôi không che giấu, "Tôi biết nơi người cá sinh sống. Tôi có thể dẫn mọi người tới."
Trước lúc xuất phát, từng thùng th/uốc n/ổ và sú/ng đạn chất đầy khoang thuyền.
Tôi vẫn nói thêm: "Người cá rất nguy hiểm, càng nhiều người đi càng tốt."
Bị tôi thúc giục, số thuyền liên tục tăng lên.
Cuối cùng, hầu hết trai tráng tráng kiện trong thị trấn đều đã lên thuyền.
"Xin hãy cho chúng tôi lên thuyền nữa!"
Mười mấy người chơi quỳ rạp trước mặt thằng Tóc đỏ, khẩn thiết c/ầu x/in.
"Không lấy được tinh thạch người cá giảm giá trị ô nhiễm, chúng tôi sẽ ch*t mất! Chúng tôi đã nộp hết đạo cụ cho ngài, ngài từng hứa..."
Tóc đỏ một cước đ/á người phụ nữ ra xa: "Bọn mày lên thuyền chỉ vướng chân tao, còn đòi tranh tinh thạch? Cút ngay!"
Bình luận
Bình luận Facebook