Chuyện Tình Hai Con Chó Điên

Phiên ngoại (6)

04/04/2024 14:32

6

Vào ngày tàn dư của Kim Cảnh Hiền bị đàn áp, ta đã bị thương nặng.

Giữa những lưỡi ki/ếm, ta có chút mê sảng, chưa kịp hồi phục sau sự việc Nhị Thập Thập đã ám sát mẹ ta, ta vô tình trúng phải mấy nhát ki/ếm và bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, vết thương vẫn còn hơi đ/au. Ta từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn quanh, chắc hẳn là đã về cung rồi, không biết mình đang ở nơi nào.

An Bình Vương nghe tin ta đã tỉnh, liền đến gặp ta một lát.

"Kim Cảnh Hiền sẽ bị xử tử vào ngày 8 tháng sau. Ngươi sẽ là người thực hiện cuộc hành quyết. Đến lúc đó ngươi chắc đã bình phục."

"Ừm."

"Lần này đa tạ ngươi, nếu không thì sẽ không thuận lợi như vậy."

"Không có gì."

"Tiết Phương."

“Thập Thập, hắn có phải …”

"Ta đã phái người đi tìm nhưng không thấy."

Mũi ta đ/au nhức, mấy giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống chăn bông trước mặt, An Bình Vương thấy vậy, để lại cho ta một chiếc khăn tay sạch sẽ, xoay người đi ra ngoài.

Ta sờ lên mặt, đây là lần đầu tiên ta khóc sau khi diệt gia.

Gia đình không còn nữa, sư phụ không còn nữa, chủ nhân không còn nữa, người yêu ta cũng không còn nữa.

Mọi thứ ta yêu và gh/ét đều không còn nữa, giờ ta thực sự cô đơn.

Ta chậm rãi xuống giường, đi đến phòng rèn trong cung điện, đ/ốt lửa, bắc nồi rồi ném Toái Cốt xích vào.

An Bình vương sợ ta xảy ra chuyện nên sai người đi theo, ta nhờ bọn họ giúp ta canh lửa, lấy ra tờ giấy và cây bút, bắt đầu vẽ mô hình thanh ki/ếm của Thập Thập.

Tất cả những gì ta có thể nghĩ đến là hình ảnh huynh ấy cầm ki/ếm, bộ hồng y tung bay, đôi lông mày sắc sảo và vẻ ngoài điển trai.

Ta mất khoảng nửa tháng để làm ra một thanh ki/ếm giống hệt thanh trường ki/ếm của huynh ấy, khắc hai chữ Thập Thập trên chuôi ki/ếm. ta ôm thanh ki/ếm mỗi ngày, giống như ôm huynh ấy mỗi ngày.

An Bình Vương nói rằng tinh thần của ta đã tệ đi rất nhiều.

Ông ấy bận việc đăng cơ, chỉ dành chút thời gian đến gặp ta để hỏi thăm tình hình. Ta không muốn nói chuyện với ai, mỗi lần ông ấy đến, ta đều tiễn hắn ấy đi với câu nói “Ta vẫn còn sống”.

An Bình Vương yêu cầu ta giúp ông vạch trần một số tham quan trong Triều, và cũng đặc biệt mời ta tham gia cùng quá trình thẩm vấn. Khi những tham quan đó nhìn thấy ta, cứ như thể họ thấy q/uỷ, một người hét lên rằng ta là một con q/uỷ từ địa ngục rồi ngất đi. Với sự giúp đỡ của ta, việc chỉnh đốn quan lại của An Bình Vương diễn ra suôn sẻ. Nhưng ta luôn có thái độ thờ ơ với mọi việc mình làm, như thể mọi việc chỉ là chuyện nhỏ, còn ông ấy thì hơi ngại ngùng khi nói lời cảm ơn. Thật thú vị khi một lão nhân chín mươi lăm tuổi lại không thể làm gì được ta, đứa trẻ mồ côi của một tiền triều hình tướng. Bản thân An Bình Vương cũng không biết đáp lại cho ta thứ gì, chỉ có thể đáp ứng những yêu cầu tầm thường hiện tại của ta, như giường nệm không thoải mái, y phục không vừa vặn... An Bình Vương trước đây đối với ta có phần khách khí, bây giờ ngang nhiên gọi ta là kẻ phiền phức.

“Ngươi không thể bớt phiền phức sao?”

"Ta phiền phức? Thập Thập đời ta chưa từng thấy ta phiền phức! Sao huynh dám thấy ta phiền phức!?"

"Ta lại không phải Thập Thập!"

"Ồ đúng rồi. Chỉ có huynh ấy không thấy ta phiền phức" ta buồn bã nói.

“Ngươi…” Ông ấy im lặng một lúc, xin lỗi vì đã khơi dậy nỗi buồn của ta.

“Người hay bệ/nh lại cô đ/ộc suốt 20 mấy năm như ông sẽ không hiểu được”.

Sắc mặt An Bình Vương thay đổi mấy lần, đột nhiên nổi gi/ận, một đò/n đ/á/nh vào đầu ta: “Cút khỏi cung của ta!”

Danh sách chương

4 chương
04/04/2024 14:32
0
04/04/2024 14:32
0
04/04/2024 14:32
0
01/04/2024 09:19
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận