Chu Nghi còn hất cằm khiêu khích:
"Đừng mong cho nó được ch*t sướng! Tôi muốn phơi khô nó thành thịt khô rồi mới cho chó ăn!"
Hắn kéo Long Thăng Điền:
"Không phải chú muốn xem quyển "Vu Mạch" sao? Đi, tôi cho chú xem."
Long Thăng Điền liếc nhìn tôi, trong đôi mắt diều hâu ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Nhưng rồi vẫn không cưỡng lại được sự mê hoặc của cuốn "Vu Mạch", đi theo Chu Nghi.
Hai người bảo vệ thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn tôi, dù trong lòng không nỡ, nhưng họ theo nhà họ Chu, chuyện gì thất đức tà/n nh/ẫn mà họ chưa từng thấy?
Tôi tay chân đ/ứt lìa, bị trói vào cây liễu cổ, cảm nhận ánh nắng chói chang.
Chỗ vết đ/ứt tứ chi, ban đầu còn chảy m/áu, không lâu sau, đã bị phơi khô.
Trên người khắp nơi dính đầy vẩy m/áu, giống như lúc tôi bị ch/ôn sống vậy.
Cơn đ/au khiến tôi mê man.
Nhưng đến tối khi trời mát hơn một chút, Chu Nghi lại dẫn người đến, làm tôi tỉnh dậy, lấy roj quất vào người tôi mấy roj.
Ban đêm, muỗi ngửi thấy mùi m/áu tanh mà kéo đến.
Tôi đã không còn cảm thấy đ/au nữa, chỉ nghe tiếng chúng bay vo ve.
Bỗng nhiên tôi hơi nhớ những mùa hè năm xưa.
Gần đến tháng M/a, bà sợ tôi không chịu nổi cái lệ một tuổi một giấu, luôn làm cho tôi nhiều món ngon, bồi bổ cho tôi trước.
Sẽ ôm tôi dưới mái hiên hóng mát, kể cho tôi nghe ng/uồn gốc các loại bùa chú và những câu chuyện.
Nói rằng Vu và Cổ không tách rời, hiện nay thuật Vu Cổ được bảo tồn nguyên vẹn nhất là ở Tây Hương.
Lúc ấy, cũng là tiếng côn trùng kêu như vậy.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
Rốt cuộc là chúng tôi đã sai.
Tôi không nên tham sống.
Bà tôi biết rõ nhà họ Chu lòng dạ đen tối, tham lam, không coi mạng người ra gì, lại càng không nên tìm mạch đất cho họ.
Vì để sống một mình tôi, đã hại ch*t bao nhiêu người.
Tôi từ từ ngửa mặt, đầu dựa vào cây liễu cổ, muốn ngắm ánh trăng, x/á/c định xem là lúc nào.
Từ kẽ lá liễu, có thể thấy vầng trăng khuyết mảnh như lông mày cong.
Nghĩa là, thực sự đã đến tháng M/a rồi.
Tôi cúi mắt, nhìn dòng m/áu từ tay chân đ/ứt lìa của mình chảy theo thân liễu, thấm xuống đất, nhuộm đỏ đất.
Bình luận
Bình luận Facebook