7.
Trong một tháng tiếp theo, ngày nào tôi cũng đi tìm Giang Thư Dịch.
Nhưng thật kỳ lạ, Giang Thư Dịch lại không gây khó dễ với tôi nữa.
Suốt một tháng trời, tôi đã dùng đủ mọi cách.
“Thư Dịch, tối nay anh có tiệc không? Em đi cùng anh nhé?”
“Thư Dịch, chuyện trang trí nhà mới, để em lo liệu nhé?”
“Thư Dịch, Thanh Tuyết nói muốn đi đ/á/nh golf với khách hàng, cô ấy chưa có kinh nghiệm, dễ bị thương, để em đi thay cô ấy nhé?”
Giang Thư Dịch luôn lạnh lùng và cứng nhắc đáp lại: “Không cần.”
Gần đây đêm nào hắn cũng uống r//ư//ợ//u, một khi đã uống là đến tận nửa đêm.
Tôi không bỏ cuộc, lén lút theo dõi hắn ta.
Trong quán bar ánh đèn mờ ảo, tôi nghe thấy hắn đang trò chuyện với bạn bè.
Bạn hắn hỏi: “Cậu thật sự muốn kết hôn với Sầm Vãn à?”
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi lẩm bẩm: “Không biết nữa.”
“Cậu có yêu Sầm Vãn không?”
Giang Thư Dịch đ/ập mạnh ly r//ư//ợ//u xuống bàn: “Đừng hỏi những câu hỏi như vậy nữa! Người tôi yêu là Phó Thanh Tuyết!"
Bạn bè của hắn cũng không dám hỏi thêm, Giang Thư Dịch im lặng một lúc lâu, trong cơn say hắn tự lẩm bẩm:
“Nhưng Sầm Vãn…”
“Đã nhiều năm như vậy rồi.”
“Cho dù là con chó, cũng có tình cảm mà.”
Giang Thư Dịch phiền muộn đứng dậy, nhưng khi quay người lại, hắn sững sờ.
Qua quầy đựng r//ư//ợ//u, hắn nhìn thấy tôi đang đứng cách đó không xa.
“... Cô khóc à?”
Tôi sờ lên mặt mình, quả nhiên cảm nhận được những giọt nước mắt lạnh lẽo.
“Ai cho phép cô nghe lén?” Giang Thư Dịch tức gi/ận hỏi.
Hắn ta nhất định nghĩ rằng, tôi khóc chỉ vì nghe thấy những lời hắn vừa nói.
Không phải.
Tôi khóc vì quá sốt ruột.
Ngày mai là ngày cưới rồi, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội nào để chảy m//á//u vì Giang Thư Dịch, và hắn lại không có ý định bỏ trốn khỏi đám cưới.
Chẳng lẽ tôi thật sự phải lấy hắn sao?
“Đã nghe thấy rồi, thì tôi nói thẳng với cô nhé.”
Giang Thư Dịch không nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, chỉ thấy tôi không ngừng lau nước mắt, nên giọng điệu dịu đi một chút.
“Chúng ta thỏa thuận với nhau, chỉ cần cô không ngăn cản tôi gặp Thanh Tuyết, tôi sẽ kết hôn với cô.”
Nước mắt tôi rơi càng dữ dội hơn.
Giang Thư Dịch bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Cô yêu tôi nhiều năm như vậy, không phải chỉ mong tôi cưới cô sao? Tôi đã nhượng bộ rồi, cô còn muốn gì nữa?!”
Giang Thư Dịch nói, cầm áo khoác, quay người định rời khỏi, định bỏ mặc tôi đang khóc ở đó.
Nhưng, khi hắn bước đi, một người phục vụ vô tình làm đổ tháp
r//ư//ợ//u sâm banh, hàng loạt ly thủy tinh vỡ vụn bay về phía Giang Thư Dịch.
Trong giây phút đó, tôi không chút do dự lao lên.
Tôi ôm lấy Giang Thư Dịch, những chiếc ly vỡ đâ//m vào lưng tôi, giống như cảnh quay chậm trong phim, tôi và Giang Thư Dịch nhìn nhau, tôi thấy đôi mắt hắn mở to, phản chiếu hình ảnh của tôi.
Ý thức như rời khỏi cơ thể trong chốc lát, khi tôi tỉnh lại, Giang Thư Dịch đang ôm tôi trong lòng.
“Sầm Vãn...” Hắn khàn giọng gọi tên tôi.
Tôi không đáp.
Khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười.
Giang Thư Dịch hai mắt ngấn lệ.
Hắn nhất định nghĩ rằng, tôi mỉm cười vì thấy hắn không bị làm sao cả.
Không phải như vậy.
Tôi cười chỉ vì nhìn thấy cánh tay của mình.
Một mảnh thủy tinh vỡ đâ///m vào, m//á//u chảy ra từ vết thương, uốn lượn như con rắn nhỏ m//á//u đỏ sẫm.
Ánh sáng trước mắt dần mờ đi, tôi nhắm mắt lại trong tiếng gọi của Giang Thư Dịch.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ —
Lần này, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook