3.
Trong tiết toán, thiếu niên bên cạnh tùy ý lật mấy trang sách giáo khoa, quét qua nội dung tiết này phải học, bất đắc dĩ thở dài.
Sau đó, cậu ấy lại nằm sấp lên bàn ngủ.
Cậu ấy dám ngủ thật, còn dám trắng trợn táo bạo ngủ ngay trong giờ học!
Sau đó càng làm cho tôi gi/ật mình đó là, người này lại ngủ suốt từ buổi sáng tới tận buổi chiều, không thèm nghe giảng dù chỉ một tiết.
Ánh mặt trời tháng ba ấm áp rực rỡ, mặt trời lên cao, từng chùm ánh sáng chiếu lên mái tóc màu nâu nhạt của thiếu niên, nửa bên má như phủ một tầng sáng.
Dáng vẻ yên tĩnh của Chu Kỳ An bây giờ rất đẹp, một vẻ đẹp khác hẳn kiểu đẹp l/ưu m/a/nh phóng khoáng.
Không biết có phải do tôi nhìn chằm chằm lâu quá hay không mà thiếu niên trước mặt chậm rãi mở mắt ra.
Tầm mắt hai người giao nhau, tôi quay đầu sang một bên, né tránh.
Chu Kỳ An lười nhác ngáp một cái, giọng nói ôn nhu, không biết có phải do vừa mới tỉnh ngủ hay không, mà trong giọng nói ấy lại có chút khàn khàn từ tính:
“Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Trên mặt tôi có dơ chỗ nào à?”
Vẻ mặt tôi hơi quẫn:
“Không…”
Tôi đưa vở ghi cho cậu ấy:
“Bài tập này, phải nộp trước tiết toán.”
Chu Kỳ An nhận lấy, sau đó không đợi tôi cho phép đã xoa xoa đầu tôi:
“Bạn nhỏ cùng bàn, cảm ơn nha.”
Tôi vừa định hỏi cậu ấy có cần tôi giúp cậu ấy giảng lại nội dung tiết học này hay không, ngược lại Chu Kỳ An đã mở miệng hỏi tôi trước:
“Đề này sao cậu không làm?”
Tôi ăn ngay nói thật:
“Không biết làm, vừa rồi có chút đầu mối, cũng không biết có nghĩ đúng không nữa.”
Chu Kỳ An nhìn đề bài rồi suy tư một lúc:
“Đề này…”
Cậu ấy tiện tay lấy ra một cây bút trong túi đồ dùng học tập, viết mấy con số lên giấy nháp, chỉ một lúc sau, cậu ấy đã tìm ra đáp án.
Cậu ấy lại tính lại một lần, cảm thấy không còn gì sai sót nữa mới hỏi lại tôi:
“Này đi, cậu cứ giải đề theo cách nghĩ của cậu trước, xem đến bước nào thì bị bí?”
Tôi nói ra ý tưởng giải đề của mình, Chu Kỳ An ngồi một bên chăm chú lắng nghe, trong lúc suy nghĩ của tôi bị gián đoạn thì Chu Kỳ An sẽ hướng dẫn từng bước, dẫn dắt tôi cách làm tiếp đó.
Khiến tôi ngoài ý muốn ở chỗ, quả thực đầu óc Chu Kỳ An rất linh hoạt, trách không được cậu ấy có thể liên tục duy trì ngôi vị no.1 của trường trung học phổ thông số 13 trong suốt ba năm.
Hơn nữa tiết học này căn bản cậu ấy không thèm nghe giảng!
Chu Kỳ An không chỉ là giáo bá, mà còn là học bá!
4.
“Hây, bạn nhỏ cùng bạn, cậu hiểu chưa đấy?”
Tôi đ/au đớn ôm đầu, chỉ vào cây bút cậu ấy vừa gõ tôi:
"Không được gõ vào đầu tớ!"
Chu Kỳ An cười sang sảng không nói gì, nhưng tiếng lòng của cậu ấy lại truyền tới.
[Cũng đúng, bạn nhỏ cùng bàn nom có vẻ ngốc ngốc đáng yêu, không thể gõ cho ngốc thêm được.]
Tôi không phục nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai ngốc, cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc!”
Chu Kỳ An chỉ thấy môi tôi mấp máy, nhưng không nghe rõ tôi nói gì, cậu ấy bỗng ghé sát vào, chóp mũi của hai chúng tôi suýt chút nữa đụng nhau:
“Bạn nhỏ cùng bàn nói gì thế? Tôi không nghe rõ.”
Tôi sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, trên mặt ửng lên một rặng mây đỏ: "Không, không có gì.”
Sau đó, vài phút sau, góc bàn bên trái của tôi có thêm một hộp sữa bò:
“Thấy buổi trưa cậu không ăn cơm, uống bình sữa bổ sung trí nhớ đi.”
Vừa định nói tôi không cần, nhưng Chu Kỳ An cứ như có thể đoán trước được lời nói kế tiếp của tôi, cậu ấy ngồi xuống chỗ của mình, sau đó lại nằm sấp xuống chuẩn bị ngủ:
“Tôi không thích uống, nếu cậu không uống thì tôi ném đấy.”
Ừm, quả thực lý do này khiến người ta không thể nào từ chối được.
Tôi lúng túng nhận lấy, có chơi chột dạ vì ăn ké đồ người ta, tôi yếu ớt nói:
“Cảm, cảm ơn cậu.”
Chu Kỳ An vẫy vẫy tay:
“Không cần cảm ơn, bạn nhỏ cùng bàn thích là tốt rồi, nó được làm ấm suốt một tiết rồi, nhân lúc còn ấm thì uống đi.”
Tôi cầm lấy hộp sữa, quả nhiên rất ấm.
Trong trường học không có b/án sữa nóng, hiển nhiên là Chu Kỳ An m/ua sữa đem tới phòng nước nóng để làm ấm suốt một tiết.
“Sau này ăn nhiều cơm vào, trông cậu g/ầy như que củi vậy.”
“Ò.”
“Tôi ngủ một lúc, khi nào giáo viên vào thì gọi tôi dậy.”
Chu Kỳ An nay lại đổi tính để tôi gọi cậu ấy dậy học!
"Tiết sau cậu không ngủ nữa à?"
Chu Kỳ An nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc: "Tiết sau là tiết thể dục, chẳng lẽ muốn tôi ngủ trên đường băng 800 mét hả?”
Tôi á khẩu không trả lời được.
Tôi rút ống hút ra, cắm vào hộp sữa bò, tiếng lòng Chu Kỳ An lại truyền tới.
[Bạn nhỏ cùng bàn chỗ nào cũng tốt, chỉ có chỗ đó… hơi phẳng, uống sữa bò để bổ chỗ đó.]
Tôi: ???
Sau đó, không biết cậu ấy nghĩ tới cái gì, hai tay ở dưới bàn học không biết đang làm cái gì, trên mặt Chu Kỳ An dần dần lộ ra vẻ đỏ ửng, tiếng hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bây giờ tiếng lòng của cậu ấy lại bị tôi nghe được, x/ấu hổ đến mức tôi phải vội vàng thả hộp sữa xuống.
“Chu Kỳ An, cậu là tên bi/ến th/ái!!”
Bình luận
Bình luận Facebook