Chúng tôi thuận lợi ra khỏi kim tự tháp dưới ánh trăng vằng vặc. Mấy chiếc xe vẫn đậu nguyên ven đường, nhìn thấy cơ hội đào thoát thành công ngay trước mắt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tôi hướng dẫn Tống Phi Phi trèo lên thùng xe b/án tải.
Chỗ này địa thế thấp quá, lên xe cao sẽ dễ hấp thu tinh hoa nguyệt tinh hơn.
Tống Phi Phi gật đầu bước vài bước. Mấy tên áo đen lúc nãy b/ắn lo/ạn xạ khiến vô số mảnh đ/á vỡ rơi lả tả. Cô không để ý nhìn đường, chân vấp phải hòn đ/á, cả người chúi về phía trước kêu thất thanh.
Á...!
"Rầm!" một tiếng, Tống Phi Phi quỵ xuống đất.
Giữa đồi hoang vắng lặng, tiếng hét của cô vang lên chói tai khiến tất cả đứng hình.
Jack há hốc mồm như kẻ ngốc:
Vị Pharaoh này... là nữ sao?
Tôi liếc hắn một cái:
"Thế mà cũng kinh ngạc? Hai x/á/c ướp trong viện bảo tàng vốn là vợ chồng, anh không biết à?"
Tống Phi Phi đứng dậy trèo lên thùng xe. Giang Hạo Ngôn đỡ Lục Linh Châu lên theo. Tôi và Tống Phi Phi liếc nhau, cô ta bắt đầu ra vẻ múa may.
Tay chân quờ quạng, đầu lắc lư như máy, cảnh tượng q/uỷ dị đến mức không thể nhìn nổi.
Múa được một lúc, đột nhiên Tống Phi Phi toàn thân run lẩy bẩy rồi đơ ra như tượng gỗ.
Tang Cách kinh hãi:
"Đại sư, Pharaoh sao vậy?"
Tôi xoa cằm trầm ngâm:
"Năng lượng vẫn không đủ. Thôi được, khởi động máy xe đi, rung động sẽ kích hoạt từ trường trong cơ thể cô ta, có lợi cho việc hấp thu nguyệt tinh."
"Được, người đâu! Khởi động xe ngay!"
Tang Cách ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng ánh mắt Jack đứng bên đã dần trở nên nghi hoặc. Thằng cha này khó lừa hơn bọn ngoại quốc, chắc chẳng mấy chốc lộ tẩy. Phải ra chiêu thật mới được rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook