Tôi gần như đã chứng kiến tất cả dáng vẻ của Thẩm Duật Hành.
Nhưng dáng vẻ vừa mất ki/ểm so/át vừa cường ngạnh như thế này của Thẩm Duật Hành là lần đầu tiên.
Không biết có phải do tác động của pheromone không, đôi chân tôi hơi m/ềm nhũn, cảm giác khó chịu bắt đầu lan xuống phía dưới.
Tôi ngước mắt nhìn Thẩm Duật Hành, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: "Giúp anh trị b/ệ n h."
"Tr/ị b/ệ n h?" Thẩm Duật Hành nhướng mày hỏi lại: "Giang Nhượng đã đưa th/u ố c cho em? Em mang theo không?"
Tôi i m lặng, lắc đầu: "Không mang."
Thẩm Duật Hành vẫn không chịu bỏ cuộc: "Không mang th/uố c? Vậy mang kim t/iêm chứ?"
Tôi tiếp tục lắc đầu.
Rõ ràng người bước vào thời kỳ n/hạy c/ảm là Thẩm Duật Hành, nhưng tôi không hiểu vì sao anh ấy vẫn giữ được lý trí đến tận bây giờ. Có lẽ anh ấy đang é/p bản thân không nhìn tôi đang nằm dưới thân mình. Anh ấy thở dài, mắt nhìn lên trần nhà, như thể đã tiến vào trạng thái của bậc hiền triết: "Không mang gì cả, vậy trị thế nào?"
Cảm giác khó chịu khiến tôi khẽ v/ặn người, kéo tay anh ấy đặt lên e/o mình: "Dùng em."
Bình luận
Bình luận Facebook