1.
Mười dặm hồng trang, kiệu tám người khiêng.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Quý Hằng vén khăn trùm đầu của ta lên, dưới ánh nến chập chờn, hắn mặc trường bào màu đỏ, mặt mày như ngọc, đôi mắt lấp lánh như vì sao, thật sự rất đẹp.
Hắn yên lặng nhìn ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và mừng rỡ.
Hắn còn chưa kịp nói gì, đã bị một câu nói của ta chặn lại hết.
“À…ừ thì…. ngươi là đoạn tụ đúng không?”
Lần này thì khuôn mặt của hắn còn đỏ hơn cả áo cưới.
Cuối cùng, vào đêm động phòng, hắn ngồi ở thư phòng cả đêm, lúc rời đi thì bước chân có hơi lảo đảo.
Có thể là do uống nhiều quá.
Ta vỗ ng/ực thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự rất đẹp đó, suýt nữa thì ta đã thích hắn rồi.
Sắc đẹp lầm người, ôi sắc đẹp lầm người.
“Thực ra thì ngày thứ hai sau tân hôn, việc phu thê chia phòng ngủ là chuyện khá bình thường ở hậu viện mà. Có nhiều cặp đôi bằng mặt không bằng lòng như vậy, ta cũng đâu phải là người duy nhất.”
Tỳ nữ Bình An không chút thương t¡ếc vạch trần lời giải thích của ta: “Ngay ngày động phòng đã ngủ riêng cũng không thường thấy đâu ạ.”
Ta há to miệng, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Ta sớm đã biết việc Quý Hằng thường xuyên ra vào nam phong quán (*).
(*): Giống với kỹ v¡ện nhưng bên trong là đàn ông.
Nhưng dù có đ á nh chớc ta cũng không thể nói ra chuyện này.
Bình An đã đi theo ta từ nhỏ đến lớn, so với chủ tớ, tình cảm của hai chúng ta càng giống với tỷ muội hơn.
Nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng nghi ngờ hỏi:
“Tiểu thư, lúc trước người nói người chung tình với Quý công tử, không phải hắn thì không gả. Nhưng tại sao muội lại cảm thấy không giống lắm nhỉ?”
Ta ngẩng đầu, nở một nụ cười còn x/ấu hơn cả khóc, gượng cười hai tiếng: “Có thích mà.”
Bình luận
Bình luận Facebook