31.
Sắp cưới được bạch nguyệt quang, ta đã nghĩ Phó Cảnh Nguyên sẽ vô cùng vui mừng.
Nhưng hắn chỉ ở trong thư phòng, ngồi đó suốt buổi chiều.
Trong khoảng thời gian này, Tô Ngọc Nghiên đã từng đến tìm hắn, nàng ta kinh ngạc hỏi hắn: "Cảnh Nguyên, chuyện gì thế này? Tại sao ta lại nhận được thánh chỉ ban hôn?"
Vẻ mặt của Phó Cảnh Nguyên rất phức tạp, hắn không trả lời.
"Nếu như huynh không muốn, ta sẽ đi tìm hoàng thượng để c/ầu x/in ngài ấy thu hồi thánh chỉ đã ban."
"Không đơn giản như thế đâu." Phó Cảnh Nguyên cụp mắt xuống: “Đứng trước quốc vận thì ta hay muội đều không là gì cả.”
"Vậy… vậy muội muội phải làm sao bây giờ?"
Khi Tô Ngọc Nghiên nhắc đến ta, ánh mắt của Phó Cảnh Nguyên hơi sững sờ.
Nhưng rất lâu sau, hắn mới yếu ớt xua tay.
"Muội đi trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình."
Tô Ngọc Nghiên cắn môi, cuối cùng đành rời đi.
Ta đứng ở cửa nhìn Phó Cảnh Nguyên ngồi đó như khúc gỗ.
Một lúc lâu sau hắn mới cử động, đứng dậy khỏi vị trí rồi đẩy cửa ra.
Nhìn hướng hắn đi, thế mà hắn đang đi đến chỗ Đông viện của ta.
32.
Trong tiểu viện vẫn chỉ có một mình Tiểu Lăng.
Nàng ấy vừa nhìn thấy Phó Cảnh Nguyên, bỗng nhiên lao đến đẩy mạnh hắn một cái.
"Vương gia còn tới làm gì nữa? Lụa đỏ treo đầy phủ tráng lệ như thế! Hai ngày nữa ngài lại được làm tân lang rồi, còn đến chỗ tiểu thư xui xẻo của ta làm gì nữa?"
Tim ta đ/ập thình thịch, ta đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiểu Lăng.
Nhưng chuyện khiến ta ngạc nhiên đó là Phó Cảnh Nguyên không hề tức gi/ận.
Hắn chỉ yên lặng đi vào trong phòng của ta, nhìn cơ thể hoàn toàn xa lạ trên giường, đôi mắt hơi ửng đỏ.
"Ta cảm thấy có lỗi với Tiêu Tiêu..."
Tiểu Lăng hừ lạnh.
"Vương gia cũng biết bản thân mình có lỗi với tiểu thư sao?”
"Lúc tiểu thư còn khỏe mạnh thì ngài khiến tiểu thư x/ấu hổ trước mặt mọi người, bây giờ cơ thể của tiểu thư còn chưa lạnh mà ngài đã vội thôi thê cưới tân thê tử khác, ta thấy ngài có chút hối h/ận nào đâu.”
"Ta..."
Phó Cảnh Nguyên vừa định nói chuyện thì bên ngoài tiểu viện truyền đến tiếng bước chân.
Tiểu Lăng ngẩng đầu nhìn xem, giọng điệu kỳ quái nói.
"Này, mặt trời mọc lên từ đằng tây sao, sao hôm nay lại náo nhiệt đến thế, cả tân lang cùng tân nương đều vội vàng tìm đến chỗ của ta để tìm m/ắng sao."
Phó Cảnh Nguyên mím môi: "Ngươi đừng thay Lâu Tiêu trút gi/ận lung tung... Mặc dù chuyện khác thì Tô Ngọc Nghiên có sai nhưng chuyện ban hôn này chẳng liên quan gì đến muội ấy cả."
"Không liên quan sao?"
Dường như Tiêu Lăng nghe được chuyện cười lớn.
Nàng ấy một tay đẩy Phó Cảnh Nguyên ra sau tấm bình phong.
"Rốt cuộc nàng ta là không biết thật hay là bạch liên hoa giả vờ không biết?
Ngài nấp kỹ đi, hôm nay ta sẽ để cho ngài nhìn thấy bộ mặt thật của nàng ta là như thế nào."
Bình luận
Bình luận Facebook